CUỘC "GẶP LẠI" CỦA ANH BỘ ĐỘI BẮC VIỆT VỚI VỊ BÁC SĨ QUÂN Y VNCH
Lam Nguyen
Vậy là sau 53 năm có duyên gặp gỡ và cũng khoảng hơn 30 năm tìm kiếm, cuối cùng anh bộ đội có gương mặt thư sinh như trong ảnh đã "gặp" lại vị ân nhân của mình để bày tỏ lòng biết ơn vô hạn.
Đây là những hình ảnh đã lưu lại trong ký ức của anh Phạm Hùng Phong suốt mấy chục năm qua: Những ngày nằm đó điều trị (khu điều trị thương binh là tù binh nằm cuối dãy nhà, tách biệt với khu điều trị thương binh VNCH) tôi nhớ là khoảng ba tháng trời.
Chiều nào nhìn qua cửa sổ tôi cũng thấy Bs Khánh đi về.
Lúc này ông đã cởi bỏ áo blouse trắng và mặc bộ quân phục có mấy bông mai trên ve áo.
Tôi cứ nhớ mãi hình ảnh ông leo lên chiếc Vespa Sprint chạy đi"
Hình ảnh đó theo anh Phong mãi cho đến khi có điều kiện sang Mỹ năm 2010, anh nhờ bạn bè, người quen dọ hỏi tin tức Bs Khánh nhưng vô vọng.
Khi nghe câu chuyện này, năm 2019, mình đã đăng lại và cũng dọ hỏi một số người quen có cha là sĩ quan VNCH với hy vọng có ai đó biết ông.
Nhưng thật thất vọng.
Cho đến cách đây vài ngày, khi anh Phong nhờ mình đăng thông tin tìm người anh họ hiện sống ở Mỹ thì may mắn thay, có một người nhắc đến Bs Khánh.
Tối qua, anh Phong đã "gặp" Bs Khánh qua tin nhắn.
Do sức khoẻ của bác sĩ không được tốt, anh đã nhắn tin và nhờ vợ của ông đọc cho ông nghe.
Anh viết: "Em kính chào anh Khánh, cựu bác sỹ tổng y viện Duy Tân - Đà nẵng, anh chắc không thể nhớ hết các bệnh nhân cựu quân nhân Vnch dịp mùa hè đỏ lửa 1972 mà anh đã cứu chữa, càng không thể nhớ đến "thằng tù bình Vc" bị gãy chân và hư 1 mắt là em..
Em vẫn nhớ như in hằng sáng anh đi thăm khám cho các bệnh nhân tù binh rất tận tình, chu đáo, vết thương chân (gãy 2 xương) phải khoét 1 ô bột ở cẳng chân để thay băng hằng ngày .., anh còn phát hiện 1 con mắt của em bị hư do mảnh đạn bắn vào, anh cho thuốc bổ mắt… hành động thật nhân đạo, tình người của các bác sĩ VNCH em không bao giờ quên…
Sau bao năm em hỏi dò anh trên cộng đồng mạng tìm anh, đến hôm nay được gặp anh thì không may anh lại đang đau ốm không nói chuyện cùng nhau được, em rất buồn và thương anh…
Em sẽ cố gắng năm 2026 sẽ đi Mỹ để ghé thăm anh và gia đình nhà mình…
Em xin tặng anh tấm hình em chụp năm 1972 trước khi gặp anh 2 tháng, và hình em hiện nay - nhờ anh mà em mới có được như ngày hôm nay.
Em kính chào Anh".
Đáp lời của anh Phong, bà Bs Khánh nói lời cảm ơn anh đã nhớ đến gia đình và hy vọng nếu có duyên nợ thì mong gặp lại.
Và bà cho biết, khi nghe vợ đọc những lời nhắn gởi của anh, Bác sĩ Khánh đã mỉm cười.
Mình tin là vị bác sĩ nhân đức này không bao giờ ngờ được có một tù binh Việt cộng luôn nhớ đến ông với lòng biết ơn vô hạn như vậy.
Nụ cười của ông cho thấy ông đang vui và cảm thấy ấm áp vô cùng về cuộc đời hành nghề cứu người của mình.
Câu chuyện về anh bộ đội Phạm Hùng Phong bị thương nặng và được cứu chữa ra sao đã có nhiều người biết.
Tuy vậy mình vẫn đăng lại để lưu vào FB cho trọn vẹn một câu chuyện đẹp dẽ.
********************
Ngày đó, trong trận đánh ở Cổ Thành Quãng Trị, Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972, lúc đó anh Phạm Hùng Phong mới 19 tuổi đã bị thương nặng, có nguy cơ bị cắt bỏ hai chân và có thể mù mắt.
Sau đây là câu chuyện của anh Phong được kể lại từ anh Vinh Nguyễn và Tho Nguyen.
" Phong bị trúng 2 mảnh đạn, một mảnh vào đầu, một mảnh xuyên thái dương vào sau mắt phải, ngất đi.
Do nằm cạnh cửa hầm, sau đó anh còn bị 2 phát đạn AR15 bắn thẳng vào cẳng chân.
Khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trong một chiếc lều bạt của Thủy quân lục chiến (TQLC).
Mấy người lính nói giọng miền Nam và giọng Huế đang lao xao quanh anh.
Một người lính đeo túi cứu thương cắm phập mũi kim vào vai anh, tiêm 1 liều chống uốn ván, rồi tiến hành băng bó các vết thương.
Họ nói trong khi lục soát trận địa, thấy anh còn thoi thóp thở, họ đã khiêng anh về đây.
Chắc quân ta tưởng anh đã chết nên khi rút đã bỏ lại.
Sau này gia đình anh còn nhận được Giấy báo tử là anh đã hy sinh ở mặt trận phía Nam.
Sau khi bị thẩm vấn qua loa, anh khai là Binh nhì thuộc Trung đoàn 48, F320B, họ đưa anh lên xe tải cùng 1 số tù binh khác và chở về Huế.
Trong số tù binh đó anh nhìn thấy khoảng 10 đồng đội cùng C1 E48, có cả Đại đội trưởng Mai người Hải phòng, Trung đội trưởng Đông, và cậu Sơn cùng đơn vị huấn luyện...
Nhưng tất cả đều khai là lính mới, mới được bổ sung vào Thành đêm qua, và không ai biết ai cả.
TQLC chở anh vào nằm ở Bệnh viện Nguyễn Tri Phương 2 ngày, thấy vết thương khá nặng, họ lại đưa anh ra sân bay Phú Bài tải thương về Đà nẵng.
Trên chiếc máy bay C130, ghế ngồi đã được tháo hết, khoang máy bay được cải tạo thành những giá để băng ca, có 5 tầng giá như vậy.
Băng ca với thương binh được đẩy vào theo đường ray, rồi xếp lên các giá như xếp sách trong thư viện.
Hạ cánh xuống sân bay Đà nẵng, trong khi chờ xe tải ra chở đi, anh tò mò ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Đúng là 1 thế giới khác hẳn, ồn ào ầm ĩ, đầy ngập vật chất và kỹ thuật hiện đại…
Xe tải nhà binh chở anh về Tổng y viện Duy Tân điều trị.
Đó là 1 Quân y viện rất lớn, chủ yếu điều trị thương binh VNCH, nhưng cũng có một khu dành riêng để điều trị thương binh, tù binh CS.
Khu vực này có Quân cảnh canh gác, còn lại thì không có gì khác biệt trong cách đối xử.
Các anh được hưởng quy chế Tù binh của Liên Hợp Quốc, 1 USD/ ngày, còn các chế độ bệnh viện, thuốc men, ăn uống...thì cũng như Thương binh VNCH vậy.
Chân anh Phong bị gẫy nên phải bó bột, người ta còn khoét 1 lỗ để thay băng cho vết thương phần mềm ở cẳng chân.
Bác sỹ Quân y này tên Khánh, vốn là người Bắc di cư, quê ở phố hàng Đào Hà nội.
Thấy anh Phong nói mình cũng là người Hà Nội ở Phố Phan Bội Châu, ông tỏ ra có cảm tình với anh.
Ông đã làm tất cả để anh không bị cưa chân và khoét mắt.
Sau này, vào năm 2010, có dịp sang Mỹ, anh đã tìm đến Quận Cam dò tìm Bác sỹ Khánh để tri ân.
Nhưng tiếc thay, đáy biển mò kim, không thể nào tìm được."
(Vinh Nguyễn)
"Anh Phong mong muốn nhờ bạn bè FB tìm hộ bác sỹ Khánh, nghe nói đang định cư bên Mỹ.
Tất cả chúng ta ở đây, ai cũng mong cuộc hội ngộ này xảy ra.
Trong thời gian điều trị ở Tổng y viện Duy Tân (Đà Nẵng).
Ở đó, các thương bệnh binh Bắc Việt được điều trị trong một khu riêng có hàng rào thép gai, do Quân cảnh canh gác.
Nhưng chiều chiều, các thương binh VNCH vẫn kéo đến bên hàng rào bắt chuyện với các tù binh Việt Cộng và họ hay mang thuốc lá cho các anh.
Phong và nhiều anh em tù binh khá ngỡ ngàng trước sự thân thiện của những người đồng bào từ phía bên kia.
Nguồn: https://www.facebook.com/share/p/16iVkzUKnX/?mibextid=wwXIfr
(Pham My Lan).
Wednesday, October 08, 2025
Wednesday, September 24, 2025
Sunday, September 21, 2025
TÊN PHẢN ĐỘNG CHU LAI LÀM BỂ MẶT BỌN VC TAY SAI BÁN NƯỚC.
Có một chuyện-thời-sự-lớn của đất nước mà gần như đại đa số các bạn U60 hoàn toàn không biết! Còn các bạn lớn tuổi hơn cũng gần như tất cả đã... quên rồi!!
Đó là chuyện Nhà nước ta đã từng phát động trên toàn quốc một cuộc thi sáng tác... quốc ca mới!
Năm 1981, Chính phủ, lúc đó gọi là "Hội đồng Bộ trưởng" thống nhất với Ủy ban Thường vụ Quốc Hội thành lập một "Ban Vận động Sáng tác Quốc ca mới" và một Ban Giám khảo tuyển chọn các tác phẩm gửi về từ trên cả nước.
Lý do là thời điểm đó tuy vẫn còn tư duy bao cấp nhưng VN đã bắt đầu được "he hé mắt" nhìn ra thế giới.
Một số quan điểm tiến bộ trong nhân dân và hàng ngũ lãnh đạo đã nhìn thấy xu hướng hội nhập với thế giới văn minh...
Do đó, có nhiều ý kiến cho rằng bài "Tiến quân ca" tuy nhạc điệu rất hay, hoàn toàn xứng đáng là một bản Quốc ca nhưng phần lời thì không ổn. Tuy mang câu chữ mạnh mẽ của tinh thần cứu nước, nhưng lại có vẻ hung bạo, "đằng đằng sát khí":
"... Cờ in MÁU chiến thắng...", "... Đường vinh quang xây XÁC QUÂN THÙ... "
Cùng với đó, quốc kỳ của ta cũng một màu đỏ rực. Màu đỏ tuy là màu chiến thắng, màu của CM, nhưng cũng là màu của MÁU, màu của LỬA CHÁY...
Kết hợp quốc kỳ đó với bài "Tiến quân ca" dễ tạo cho những người yêu chuộng hòa bình cảm giác VN là một đất nước hiếu chiến, hiếu sát!
"... Cờ in MÁU chiến thắng...", "... Đường vinh quang xây XÁC QUÂN THÙ... "
Sau cuộc chiến khốc liệt với Trung Quốc xâm lược, lãnh đạo Đảng và NN ta vẫn xác định rõ ràng "kẻ thù của chúng ta là bè lũ cầm quyền Bắc Kinh bá quyền, bành trướng chứ không phải là nhân dân Trung Quốc".
Cũng như vậy, trong mọi cuộc chiến tranh, những người lính đối phương cũng chỉ là nạn nhân của tham vọng, mưu đồ từ bọn lãnh đạo...
Từ đó, thấy rõ lời hát của bài "Tiến quân ca" là không ổn. Nhưng xét về giá trị lịch sử, một tác phẩm văn hóa, nghệ thuật là một chỉnh thể thống nhất, không thể xóa bỏ hay sửa đổi một phần nào.
Vì vậy, khi bước sang thời kỳ hòa bình, nên có một bài Quốc ca mới để VN thể hiện với cộng đồng thế giới một tư duy tiến bộ, nhân bản. Cần thể hiện tinh thần yêu chuộng hòa bình của mình...
Đó là câu chuyện cách đây đúng 44 năm. VN vừa mới ra khỏi chiến tranh, lại đang còn tư duy bao cấp, lạc hậu...
Vậy mà bây giờ lại có một Chu Lai đi ngược lại tư duy nhân bản, yêu chuộng hòa bình, bộc lộ một thứ não bộ hiếu chiến, man rợ!
Giả sử như sự kiện lính VNCH thiêu sống bộ đội miền Bắc là có thật thì cũng nên bỏ qua, đừng đưa vào tác phẩm. Vì đó cũng là một con người VN.
Đưa cái tàn bạo đó cho cả thế giới biết chẳng khác nào tự mình bôi nhọ mình, bôi nhọ cả dân tộc mình! "Gà nhà bôi mặt đá nhau"! "Vạch áo cho người xem lưng"!!
Huống chi lại là dối trá, bịa đặt! Bịa đặt để tự vả vào mặt cả dân tộc mình! Bịa đặt một cách tận cùng vô-liêm-sỉ!!
Đấy là tôi nói về cái nhân cách khốn nạn, bẩn thỉu của Chu Lai.
Ngoài ra, nó còn là một thằng phản động nữa!
Ngày 26/3/2004, Bộ Chính trị Trung ương Đảng khóa IX đã ban hành Nghị quyết 36-NQ/TW về công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài.
Trong nghị quyết này có đoạn viết (tôi trích nguyên văn, các bạn đọc kỹ nhé):
"Thực hiện nhất quán CHÍNH SÁCH đại đoàn kết dân tộc; xóa bỏ mặc cảm, định kiến, quá khứ, khác biệt; tôn trọng những điểm khác nhau không trái với lợi ích chung của dân tộc; đề cao tinh-thần-dân-tộc, TRUYỀN THỐNG NHÂN NGHĨA, KHOAN DUNG để tập hợp, đoàn kết người Việt Nam ở trong và ngoài nước cùng phấn đấu cho mục tiêu chung là xây dựng một nước Việt Nam giàu mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh."
Rõ ràng, Chu Lai đã đi ngược lại đường lối, chính sách của Đảng!
Không phải đi ngược đường lối, chính sách bằng lời nói thật mà lại là bằng sự bịa đặt, dối trá, bằng thủ đoạn bẩn thỉu, đê hèn!
Như vậy, thằng súc vật đó không chỉ là phản động mà là cực-kỳ-phản-động!
Những cơ quan báo chí, truyền thông nào, những ông bà cán bộ nào tiếp tục khen tặng, ca ngợi Chu Lai và "Mưa đỏ" (cả truyện lẫn phim) cũng là đang đi ngược đường lối, chính sách của Đảng, cũng là bọn phản-động-đúng-nghĩa!
Đây là chân dung thằng tiểu nhân bỉ ổi, phản động.
Nó phải thực sự được coi là phản động để ĐẢNG ta không mang tiếng là "nói một đằng, làm một nẻo"...
-Tìm Chân Lý-
Đó là chuyện Nhà nước ta đã từng phát động trên toàn quốc một cuộc thi sáng tác... quốc ca mới!
Năm 1981, Chính phủ, lúc đó gọi là "Hội đồng Bộ trưởng" thống nhất với Ủy ban Thường vụ Quốc Hội thành lập một "Ban Vận động Sáng tác Quốc ca mới" và một Ban Giám khảo tuyển chọn các tác phẩm gửi về từ trên cả nước.
Lý do là thời điểm đó tuy vẫn còn tư duy bao cấp nhưng VN đã bắt đầu được "he hé mắt" nhìn ra thế giới.
Một số quan điểm tiến bộ trong nhân dân và hàng ngũ lãnh đạo đã nhìn thấy xu hướng hội nhập với thế giới văn minh...
Do đó, có nhiều ý kiến cho rằng bài "Tiến quân ca" tuy nhạc điệu rất hay, hoàn toàn xứng đáng là một bản Quốc ca nhưng phần lời thì không ổn. Tuy mang câu chữ mạnh mẽ của tinh thần cứu nước, nhưng lại có vẻ hung bạo, "đằng đằng sát khí":
"... Cờ in MÁU chiến thắng...", "... Đường vinh quang xây XÁC QUÂN THÙ... "
Cùng với đó, quốc kỳ của ta cũng một màu đỏ rực. Màu đỏ tuy là màu chiến thắng, màu của CM, nhưng cũng là màu của MÁU, màu của LỬA CHÁY...
Kết hợp quốc kỳ đó với bài "Tiến quân ca" dễ tạo cho những người yêu chuộng hòa bình cảm giác VN là một đất nước hiếu chiến, hiếu sát!
"... Cờ in MÁU chiến thắng...", "... Đường vinh quang xây XÁC QUÂN THÙ... "
Sau cuộc chiến khốc liệt với Trung Quốc xâm lược, lãnh đạo Đảng và NN ta vẫn xác định rõ ràng "kẻ thù của chúng ta là bè lũ cầm quyền Bắc Kinh bá quyền, bành trướng chứ không phải là nhân dân Trung Quốc".
Cũng như vậy, trong mọi cuộc chiến tranh, những người lính đối phương cũng chỉ là nạn nhân của tham vọng, mưu đồ từ bọn lãnh đạo...
Từ đó, thấy rõ lời hát của bài "Tiến quân ca" là không ổn. Nhưng xét về giá trị lịch sử, một tác phẩm văn hóa, nghệ thuật là một chỉnh thể thống nhất, không thể xóa bỏ hay sửa đổi một phần nào.
Vì vậy, khi bước sang thời kỳ hòa bình, nên có một bài Quốc ca mới để VN thể hiện với cộng đồng thế giới một tư duy tiến bộ, nhân bản. Cần thể hiện tinh thần yêu chuộng hòa bình của mình...
Đó là câu chuyện cách đây đúng 44 năm. VN vừa mới ra khỏi chiến tranh, lại đang còn tư duy bao cấp, lạc hậu...
Vậy mà bây giờ lại có một Chu Lai đi ngược lại tư duy nhân bản, yêu chuộng hòa bình, bộc lộ một thứ não bộ hiếu chiến, man rợ!
Giả sử như sự kiện lính VNCH thiêu sống bộ đội miền Bắc là có thật thì cũng nên bỏ qua, đừng đưa vào tác phẩm. Vì đó cũng là một con người VN.
Đưa cái tàn bạo đó cho cả thế giới biết chẳng khác nào tự mình bôi nhọ mình, bôi nhọ cả dân tộc mình! "Gà nhà bôi mặt đá nhau"! "Vạch áo cho người xem lưng"!!
Huống chi lại là dối trá, bịa đặt! Bịa đặt để tự vả vào mặt cả dân tộc mình! Bịa đặt một cách tận cùng vô-liêm-sỉ!!
Đấy là tôi nói về cái nhân cách khốn nạn, bẩn thỉu của Chu Lai.
Ngoài ra, nó còn là một thằng phản động nữa!
Ngày 26/3/2004, Bộ Chính trị Trung ương Đảng khóa IX đã ban hành Nghị quyết 36-NQ/TW về công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài.
Trong nghị quyết này có đoạn viết (tôi trích nguyên văn, các bạn đọc kỹ nhé):
"Thực hiện nhất quán CHÍNH SÁCH đại đoàn kết dân tộc; xóa bỏ mặc cảm, định kiến, quá khứ, khác biệt; tôn trọng những điểm khác nhau không trái với lợi ích chung của dân tộc; đề cao tinh-thần-dân-tộc, TRUYỀN THỐNG NHÂN NGHĨA, KHOAN DUNG để tập hợp, đoàn kết người Việt Nam ở trong và ngoài nước cùng phấn đấu cho mục tiêu chung là xây dựng một nước Việt Nam giàu mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh."
Rõ ràng, Chu Lai đã đi ngược lại đường lối, chính sách của Đảng!
Không phải đi ngược đường lối, chính sách bằng lời nói thật mà lại là bằng sự bịa đặt, dối trá, bằng thủ đoạn bẩn thỉu, đê hèn!
Như vậy, thằng súc vật đó không chỉ là phản động mà là cực-kỳ-phản-động!
Những cơ quan báo chí, truyền thông nào, những ông bà cán bộ nào tiếp tục khen tặng, ca ngợi Chu Lai và "Mưa đỏ" (cả truyện lẫn phim) cũng là đang đi ngược đường lối, chính sách của Đảng, cũng là bọn phản-động-đúng-nghĩa!
Đây là chân dung thằng tiểu nhân bỉ ổi, phản động.
Nó phải thực sự được coi là phản động để ĐẢNG ta không mang tiếng là "nói một đằng, làm một nẻo"...
-Tìm Chân Lý-
Saturday, September 20, 2025
Nhận Xét về Phim Mưa Đỏ - MX Lê Quang Liễn
Nhận Xét về Phim Mưa Đỏ
MX Lê Quang Liễn
Vào cuối tháng 8 năm nay (2025), nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam cho trình chiếu cuốn phim Mưa Đỏ, do Cục Điện Ảnh của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam thực hiện.
Cuốn phim Mưa Đỏ được dàn dựng công phu, nhằm tái hiện một giai đoạn bi thương trong lịch sử dân tộc, đặc biệt là trận chiến đẫm máu tại Cổ Thành Quảng Trị năm 1972. Tuy nhiên, do tính chất của sản phẩm mang màu sắc tuyên truyền, phục vụ mưu đồ chính trị, một số cảnh trong phim đã được hư cấu hoặc phóng đại quá nhiều so với thực tế.
Việc hư cấu trong phim, truyện là lẽ thường. Nhưng đó là với các tác phẩm giải trí, còn khi các tác phẩm mang tính cách lịch sử, thì sự thật phải được tôn trọng. Những bộ phim ngoại quốc về phòng hơi ngạt, lò thiêu của Đức Quốc Xã, về vụ thảm sát Nanking do quân Nhật gây ra hoàn toàn trung thực, vì nó dựa trên tài liệu là hàng ngàn tấm ảnh, thước phim ghi lại và có hàng vạn, hàng chục vạn người chứng kiến và kiểm chứng.
Từ khi phim Mưa Đỏ chiếu ra công chúng ở Việt Nam cho đến nay, đã tạo ra nhiều luồng dư luận trái ngược. Đa số những người ở miền Bắc, đặc biệt là giới trẻ sinh ra sau cuộc chiến (kể cả giới trẻ miền Nam), vì không hể theo dõi tài liệu trên sách báo ngoại quốc, thì tin rằng những tình tiết bi hùng của phim là sự thật. Còn những người miền Nam, đặc biệt những quân nhân từng tham chiến trải dài hơn hai mươi năm thì nhìn thấy rất rõ sự phóng đại, xuyên tạc ác ý của người làm phim.
Tôi là quân nhân thuộc binh chủng của Quân Lực Thủy Quân Lục Chiến VNCH, người được vinh dự có mặt trong cuộc chiến bảo vệ miền Nam vào mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972 trên chiến trường Quảng trị từ Tháng 3/1972 cho đến ngày kết thúc 15/9/1972. Với tư cách và danh dự của một người chính trực, tôi có thể nêu ra những điều tôi đã thấy và biết trong trận đánh Cổ Thành Quảng Trị.
1.- Về thời gian và địa điểm:
Trong phim "Mưa đỏ," các trận đánh đều diễn ra trong lòng Thành cổ từ những ngày đầu tiên.
Sự thật:
Ông Trịnh Hòa Bình, một cựu binh Bắc Việt, từng có mặt chiến đấu ở Cổ Thành Quảng Trị, nay là bác sĩ đã về hưu, xác nhận rằng nhà làm phim đã sai khi cho rằng các trận đánh diễn ra bên trong Cổ Thành. Theo ông,
Ông viết: "Điều đó sai cơ bản với lịch sử: từ diễn biến các trận đánh đến hiện trường tái hiện các đường hầm."
Ông chia sẻ: "Phần lớn thời gian của 81 ngày đêm là chiến đấu ở các khu vực, làng xã xung quanh Thành cổ, tức là bên ngoài thành. Thành cổ Quảng Trị là một khu hình vuông, phía sau là sông Thạch Hãn, 3 hướng còn lại là Bắc, Đông, Nam, là những chỗ giao tranh. Không đánh nhau ở trong Thành cổ, cho đến ngày thứ 81.
Cả thành cổ ấy, mỗi chiều hơn 500m, diện tích chừng 1/4 km² mà riêng quân ta đã tới 8 tiểu đoàn thì chỗ đâu mà nhét được. Và nếu chui hết vào đó thì chỉ cần một lượt B52 ném xuống là chết ráo! Nhiệm vụ của lực lượng bảo vệ Quảng Trị là phòng ngự không cho địch vào được Thành cổ. Nghĩa là đánh nhau ở xung quanh."
Sự thật như ông Bình nói, Sư Đoàn Thủy Quân Lục Chiến được lệnh thay thế Sư Đoàn Nhảy Dù từ ngày 27/7/1972 để tái chiếm Thị Xã và Cổ Thành Quảng Trị cho đến 15/9/1972. Từ ngày 10/9/1972, chúng tôi bắt đầu những cuộc thăm dò xâm nhập vào Cổ Thành và mờ sáng 13/9, các Tiểu Đoàn 3 và 6 Thủy Quân Lục Chiến đột nhập vào thành và thanh toán các đơn vị Cộng Sản Bắc Việt. Như thế, bên trong Cổ Thành chỉ có giao tranh từ 10/9 cho đến 14/9/1972.
Xin nói thêm chi tiết: Các cuộc giao chiến để chiếm từng ngôi nhà, khu vực trong Thị Xã Quảng Trị như Bệnh Viện, chợ, trường học là chính yếu. Trong Cổ Thành chỉ bị pháo kích. Chỉ có những ngày sau cùng, hai Tiểu Đoàn 3 và 6 Thủy Quân Lục Chiến đột nhập vào góc đông bắc và đông nam Cổ Thành để đánh đuổi các đơn vị Cộng Sản Bắc Việt, khi đó họ đã mất hết tinh thần, kiệt quệ vì đói.(chi tiết lính Bắc Việt xin ăn do Trung đội trưởng Vũ Duy Hiền thuộc Đại Đội 3/TĐ 3 cho biết)
2.- Đối xử với tù binh Bắc Việt:
Hư cấu sai sự thật: Trong phim Mưa Đỏ, có cảnh lính VNCH đốt sống tù binh.
Thực tế: Đơn vị của tôi là Tiểu Đoàn 2 Thủy Quân Lục Chiến đã đánh chiếm Bộ Chỉ huy quân miền Bắc tại Dinh Tỉnh Trưởng Quảng Trị sáng ngày 15/9/1972, bắt sống gần 20 tù binh quân miền Bắc. Chúng tôi đã nhường một phần thuốc men, băng bông, cả thức ăn để băng bó, chăm sóc vết thương và cho tù binh ăn uống. Đa số các tù binh còn rất trẻ chỉ trên dưới 20 tuổi, thân thể gầy ốm, sợ sệt, lo âu; có lẽ do bị nhồi sọ xuyên tạc về sự dã man của " ngụy quân"!?
Là những người miền Nam, được giáo dục tinh thần nhân đạo từ truyền thống cha ông để lại và các tư tưởng tiến bộ dân chủ Tây Phương, chúng tôi coi trọng sinh mạng và nhân phẩm của con người, dù đó là kẻ thù, hay tù binh bắt tại mặt trận. Là cấp chỉ huy trong TQLC, chúng tôi không bao giờ chấp nhận hoặc dung túng việc hành hạ những người đã buông súng vì trái với quân luật và luật pháp VNCH. Trên chiến trường khi giao tranh ác liệt thì phải cố giết nhau vì lẽ " bắn chậm thì chết" nhưng khi đối thủ đã đầu hàng thì được đối xử một cách nhân đạo. Việc ngược đãi tù binh hoàn toàn không phải là chủ trương của chính phủ hay quân đội miền Nam. Nhiều tù binh mà đơn vị tôi bắt được từ tuyến Mỹ Chánh cho đến dinh Tỉnh Trưởng thuộc các đơn vị như Trung Đoàn 66/SĐ304, Trung Đoàn 101/SĐ325, và các Trung Đoàn 48, Triệu Hải tại Dinh Tỉnh Trưởng Quảng Trị là những nhân chứng sống về cách đối xử nhân đạo của TQLC.
Chính ông Trịnh Hòa Bình cũng nhận xét rất khách quan, ông viết như sau:
"Dưới góc độ là phim lịch sử, tôi đánh giá Mưa đỏ chưa đạt yêu cầu. Đừng nói vì thời gian gấp gáp quá, bởi hạn mức thời gian là do chúng ta tạo ra. Đừng nói vì kinh phí hạn hẹp, bởi có những điều không phải do kinh phí. Cũng đừng nói 'Nữ đạo diễn làm được phim thế này là hay rồi'. Nói như vậy là bao biện và có hàm ý phân biệt giới tính"....
"Cảnh lính VNCH đốt tù binh là không đúng, họ không làm thế đâu. Qua đoạn này người xem có thể nghĩ lính VNCH rất dã man, hung bạo. Thực tế thì họ cũng là người Việt, sống nhân văn."
Nhận xét:
Những chi tiết trong phim Mưa Đỏ là hư cấu xuyên tạc cố tình, có chủ đích gây căm thù, khinh ghét đối với những người đã phục vụ chế độ VNCH. Hóa ra những lời nói rất văn vẻ đầy tính nhân đạo, hòa hợp hòa giải dân tộc của giới lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam rằng "đồng bào sống ở nước ngoài là những khúc ruột ngàn dặm" chỉ là đầu môi chót lưỡi, dối trá để mồi chài, lôi kéo những kẻ nhẹ dạ, chưa biết CS là thế nào !!
Đã năm mươi năm sau chiến tranh, lẽ ra phe thắng cuộc cần tỏ ra cho thế giới thấy họ đã có nếp văn minh, hiểu biết, để tích cực hàn gắn vết thương chung của dân tộc; thì họ vẫn còn ngoan cố, nuôi dưỡng hận thù đối với những người miền Nam mà họ đã tước đoạt hết tự do, tài sản, xô đẩy phải ly hương.
Người thắng trận viết lại lịch sử theo ý họ. Đúng! Nhưng đừng quên còn gần ba triệu người tại hải ngoại và hàng chục triệu người trong nước từng biết quá nhiều về những tội ác của Cộng Sản trong hai mươi năm chiến tranh. Đừng quên rằng sách báo, phim ảnh của miền Nam hiện vẫn được tìm lại để chứng minh tất cả sự thật mà phe Cộng Sản cố tình bóp méo, xuyên tạc. Có thể nói không sai, rằng phía Cộng Sản thường đổ lên đầu đối phương những tội ác mà chính họ từng thực hiện, điển hình như cảnh chôn sống hàng ngàn đồng bào Huế năm Mậu Thân 1968.
Việc phân biệt giữa các sự kiện lịch sử trung thực và các chi tiết hư cấu rất quan trọng vì nó sẽ góp phần xóa đi những định kiến độc hại trong nhận thức của những người ít am tường lịch sử. Bài này được viết ra nhằm cung cấp thông tin khách quan, giúp người đọc, đặc biệt là thế hệ trẻ, nhận thức đúng đắn về quá khứ, tránh những hiểu lầm hoặc những suy nghĩ sai lệch về con người và các lực lượng tham gia trận chiến.
Mục đích là vừa tôn trọng giá trị nghệ thuật của phim nếu có, vừa giữ gìn sự thật lịch sử, góp phần giáo dục thế hệ trẻ về tinh thần nhân đạo, lòng yêu nước, và trách nhiệm với lịch sử dân tộc.
MX Lê Quang Liễn
Vào cuối tháng 8 năm nay (2025), nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam cho trình chiếu cuốn phim Mưa Đỏ, do Cục Điện Ảnh của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam thực hiện.
Cuốn phim Mưa Đỏ được dàn dựng công phu, nhằm tái hiện một giai đoạn bi thương trong lịch sử dân tộc, đặc biệt là trận chiến đẫm máu tại Cổ Thành Quảng Trị năm 1972. Tuy nhiên, do tính chất của sản phẩm mang màu sắc tuyên truyền, phục vụ mưu đồ chính trị, một số cảnh trong phim đã được hư cấu hoặc phóng đại quá nhiều so với thực tế.
Việc hư cấu trong phim, truyện là lẽ thường. Nhưng đó là với các tác phẩm giải trí, còn khi các tác phẩm mang tính cách lịch sử, thì sự thật phải được tôn trọng. Những bộ phim ngoại quốc về phòng hơi ngạt, lò thiêu của Đức Quốc Xã, về vụ thảm sát Nanking do quân Nhật gây ra hoàn toàn trung thực, vì nó dựa trên tài liệu là hàng ngàn tấm ảnh, thước phim ghi lại và có hàng vạn, hàng chục vạn người chứng kiến và kiểm chứng.
Từ khi phim Mưa Đỏ chiếu ra công chúng ở Việt Nam cho đến nay, đã tạo ra nhiều luồng dư luận trái ngược. Đa số những người ở miền Bắc, đặc biệt là giới trẻ sinh ra sau cuộc chiến (kể cả giới trẻ miền Nam), vì không hể theo dõi tài liệu trên sách báo ngoại quốc, thì tin rằng những tình tiết bi hùng của phim là sự thật. Còn những người miền Nam, đặc biệt những quân nhân từng tham chiến trải dài hơn hai mươi năm thì nhìn thấy rất rõ sự phóng đại, xuyên tạc ác ý của người làm phim.
Tôi là quân nhân thuộc binh chủng của Quân Lực Thủy Quân Lục Chiến VNCH, người được vinh dự có mặt trong cuộc chiến bảo vệ miền Nam vào mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972 trên chiến trường Quảng trị từ Tháng 3/1972 cho đến ngày kết thúc 15/9/1972. Với tư cách và danh dự của một người chính trực, tôi có thể nêu ra những điều tôi đã thấy và biết trong trận đánh Cổ Thành Quảng Trị.
1.- Về thời gian và địa điểm:
Trong phim "Mưa đỏ," các trận đánh đều diễn ra trong lòng Thành cổ từ những ngày đầu tiên.
Sự thật:
Ông Trịnh Hòa Bình, một cựu binh Bắc Việt, từng có mặt chiến đấu ở Cổ Thành Quảng Trị, nay là bác sĩ đã về hưu, xác nhận rằng nhà làm phim đã sai khi cho rằng các trận đánh diễn ra bên trong Cổ Thành. Theo ông,
Ông viết: "Điều đó sai cơ bản với lịch sử: từ diễn biến các trận đánh đến hiện trường tái hiện các đường hầm."
Ông chia sẻ: "Phần lớn thời gian của 81 ngày đêm là chiến đấu ở các khu vực, làng xã xung quanh Thành cổ, tức là bên ngoài thành. Thành cổ Quảng Trị là một khu hình vuông, phía sau là sông Thạch Hãn, 3 hướng còn lại là Bắc, Đông, Nam, là những chỗ giao tranh. Không đánh nhau ở trong Thành cổ, cho đến ngày thứ 81.
Cả thành cổ ấy, mỗi chiều hơn 500m, diện tích chừng 1/4 km² mà riêng quân ta đã tới 8 tiểu đoàn thì chỗ đâu mà nhét được. Và nếu chui hết vào đó thì chỉ cần một lượt B52 ném xuống là chết ráo! Nhiệm vụ của lực lượng bảo vệ Quảng Trị là phòng ngự không cho địch vào được Thành cổ. Nghĩa là đánh nhau ở xung quanh."
Sự thật như ông Bình nói, Sư Đoàn Thủy Quân Lục Chiến được lệnh thay thế Sư Đoàn Nhảy Dù từ ngày 27/7/1972 để tái chiếm Thị Xã và Cổ Thành Quảng Trị cho đến 15/9/1972. Từ ngày 10/9/1972, chúng tôi bắt đầu những cuộc thăm dò xâm nhập vào Cổ Thành và mờ sáng 13/9, các Tiểu Đoàn 3 và 6 Thủy Quân Lục Chiến đột nhập vào thành và thanh toán các đơn vị Cộng Sản Bắc Việt. Như thế, bên trong Cổ Thành chỉ có giao tranh từ 10/9 cho đến 14/9/1972.
Xin nói thêm chi tiết: Các cuộc giao chiến để chiếm từng ngôi nhà, khu vực trong Thị Xã Quảng Trị như Bệnh Viện, chợ, trường học là chính yếu. Trong Cổ Thành chỉ bị pháo kích. Chỉ có những ngày sau cùng, hai Tiểu Đoàn 3 và 6 Thủy Quân Lục Chiến đột nhập vào góc đông bắc và đông nam Cổ Thành để đánh đuổi các đơn vị Cộng Sản Bắc Việt, khi đó họ đã mất hết tinh thần, kiệt quệ vì đói.(chi tiết lính Bắc Việt xin ăn do Trung đội trưởng Vũ Duy Hiền thuộc Đại Đội 3/TĐ 3 cho biết)
2.- Đối xử với tù binh Bắc Việt:
Hư cấu sai sự thật: Trong phim Mưa Đỏ, có cảnh lính VNCH đốt sống tù binh.
Thực tế: Đơn vị của tôi là Tiểu Đoàn 2 Thủy Quân Lục Chiến đã đánh chiếm Bộ Chỉ huy quân miền Bắc tại Dinh Tỉnh Trưởng Quảng Trị sáng ngày 15/9/1972, bắt sống gần 20 tù binh quân miền Bắc. Chúng tôi đã nhường một phần thuốc men, băng bông, cả thức ăn để băng bó, chăm sóc vết thương và cho tù binh ăn uống. Đa số các tù binh còn rất trẻ chỉ trên dưới 20 tuổi, thân thể gầy ốm, sợ sệt, lo âu; có lẽ do bị nhồi sọ xuyên tạc về sự dã man của " ngụy quân"!?
Là những người miền Nam, được giáo dục tinh thần nhân đạo từ truyền thống cha ông để lại và các tư tưởng tiến bộ dân chủ Tây Phương, chúng tôi coi trọng sinh mạng và nhân phẩm của con người, dù đó là kẻ thù, hay tù binh bắt tại mặt trận. Là cấp chỉ huy trong TQLC, chúng tôi không bao giờ chấp nhận hoặc dung túng việc hành hạ những người đã buông súng vì trái với quân luật và luật pháp VNCH. Trên chiến trường khi giao tranh ác liệt thì phải cố giết nhau vì lẽ " bắn chậm thì chết" nhưng khi đối thủ đã đầu hàng thì được đối xử một cách nhân đạo. Việc ngược đãi tù binh hoàn toàn không phải là chủ trương của chính phủ hay quân đội miền Nam. Nhiều tù binh mà đơn vị tôi bắt được từ tuyến Mỹ Chánh cho đến dinh Tỉnh Trưởng thuộc các đơn vị như Trung Đoàn 66/SĐ304, Trung Đoàn 101/SĐ325, và các Trung Đoàn 48, Triệu Hải tại Dinh Tỉnh Trưởng Quảng Trị là những nhân chứng sống về cách đối xử nhân đạo của TQLC.
Chính ông Trịnh Hòa Bình cũng nhận xét rất khách quan, ông viết như sau:
"Dưới góc độ là phim lịch sử, tôi đánh giá Mưa đỏ chưa đạt yêu cầu. Đừng nói vì thời gian gấp gáp quá, bởi hạn mức thời gian là do chúng ta tạo ra. Đừng nói vì kinh phí hạn hẹp, bởi có những điều không phải do kinh phí. Cũng đừng nói 'Nữ đạo diễn làm được phim thế này là hay rồi'. Nói như vậy là bao biện và có hàm ý phân biệt giới tính"....
"Cảnh lính VNCH đốt tù binh là không đúng, họ không làm thế đâu. Qua đoạn này người xem có thể nghĩ lính VNCH rất dã man, hung bạo. Thực tế thì họ cũng là người Việt, sống nhân văn."
Nhận xét:
Những chi tiết trong phim Mưa Đỏ là hư cấu xuyên tạc cố tình, có chủ đích gây căm thù, khinh ghét đối với những người đã phục vụ chế độ VNCH. Hóa ra những lời nói rất văn vẻ đầy tính nhân đạo, hòa hợp hòa giải dân tộc của giới lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam rằng "đồng bào sống ở nước ngoài là những khúc ruột ngàn dặm" chỉ là đầu môi chót lưỡi, dối trá để mồi chài, lôi kéo những kẻ nhẹ dạ, chưa biết CS là thế nào !!
Đã năm mươi năm sau chiến tranh, lẽ ra phe thắng cuộc cần tỏ ra cho thế giới thấy họ đã có nếp văn minh, hiểu biết, để tích cực hàn gắn vết thương chung của dân tộc; thì họ vẫn còn ngoan cố, nuôi dưỡng hận thù đối với những người miền Nam mà họ đã tước đoạt hết tự do, tài sản, xô đẩy phải ly hương.
Người thắng trận viết lại lịch sử theo ý họ. Đúng! Nhưng đừng quên còn gần ba triệu người tại hải ngoại và hàng chục triệu người trong nước từng biết quá nhiều về những tội ác của Cộng Sản trong hai mươi năm chiến tranh. Đừng quên rằng sách báo, phim ảnh của miền Nam hiện vẫn được tìm lại để chứng minh tất cả sự thật mà phe Cộng Sản cố tình bóp méo, xuyên tạc. Có thể nói không sai, rằng phía Cộng Sản thường đổ lên đầu đối phương những tội ác mà chính họ từng thực hiện, điển hình như cảnh chôn sống hàng ngàn đồng bào Huế năm Mậu Thân 1968.
Việc phân biệt giữa các sự kiện lịch sử trung thực và các chi tiết hư cấu rất quan trọng vì nó sẽ góp phần xóa đi những định kiến độc hại trong nhận thức của những người ít am tường lịch sử. Bài này được viết ra nhằm cung cấp thông tin khách quan, giúp người đọc, đặc biệt là thế hệ trẻ, nhận thức đúng đắn về quá khứ, tránh những hiểu lầm hoặc những suy nghĩ sai lệch về con người và các lực lượng tham gia trận chiến.
Mục đích là vừa tôn trọng giá trị nghệ thuật của phim nếu có, vừa giữ gìn sự thật lịch sử, góp phần giáo dục thế hệ trẻ về tinh thần nhân đạo, lòng yêu nước, và trách nhiệm với lịch sử dân tộc.
Wednesday, July 23, 2025
Fwd: Thư Viện Việt Nam Cộng Hòa: Tổng Thống Ngô Đình Diệm
Nguyễn Gia Việt
Vị Tổng Thống tiên khởi của lịch sử Việt Nam
Tổng Thống Ngô Đình Diệm (1901–1963) có nhiều cái hay lắm!
Thí dụ đi công du thế giới với bộ áo dài khăn đóng làm chúng ta phải kính nể.
Vị Tổng Thống tràn trề lòng yêu nước, tự hào dân tộc Việt Nam, mang trong mình một sứ mạng của dân tộc.
Vị Tổng Thống luôn tự hào và gìn giữ hai chữ Việt Nam khi đi khắp năm châu đều với bộ quốc phục áo dài khăn đóng.
Việt Nam Cộng Hòa ngày xưa chỉ thiết lập quan hệ với Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan).
Thủ Tướng Trung Quốc Chu Ân Lai trong chuyến thăm Anh đã gặp ông đại sứ VNCH Ngô Đình Luyện ngỏ lời có ý muốn lập quan hệ ngoại giao với Việt Nam Cộng Hoà, nhưng Tổng Thống Ngô Đình Diệm từ chối thẳng thừng sau đó.
Việt Nam Cộng Hòa thời TT Ngô Đình Diệm không thiết lập quan hệ với các nước cộng sản, không có quan hệ ngoại giao với chánh phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa của Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Ngô Đình Diệm là vị Tổng Thống tiên khởi của Việt Nam và sáng lập ra nền Việt Nam Cộng Hòa.
Sự thực lịch sử là vậy, không ai sửa sử đặng.
Nhiệm kỳ thứ nhứt của Tổng thống Ngô Đình Diệm bắt đầu từ ngày 26/10/1956 và chấm dứt vào ngày 30/4/1961.
Nhiệm kỳ thứ hai của TT Ngô Đình Diệm bị lật đổ bằng đảo chánh ngày 1/11/1963, và sáng ngày 2/11/1963 hai anh em TT Ngô Đình Diệm bị ám sát chết.
Tổng Thống Ngô Đình Diệm là người duy nhứt đọc diễn văn trước lưỡng viện Quốc Hội Huê Kỳ.
Tới ngày nay, của năm 2025 này, đố lãnh đạo Việt Nam nào có cơ hội đọc diễn văn trước lưỡng viện quốc hội Huê Kỳ?
Tổng Thống Ngô Đình Diệm là vị nguyên thủ bị sát hại dã man nhứt trong lịch sử Việt Nam.
Dầu chức nào, vị trị nào, có xiêu dạt vì thời cuộc hay không thì ông vẫn nức tiếng sống thẳng, thanh liêm, thẳng thướm.
Nếu yêu nước mà không làm gì thì sẽ mất nước, xung đột chánh trị phải giải quyết bằng mọi thứ. Muốn hết xung đột thì phải có quyền lực trong tay, muốn có quyền lực phải tranh đọat vì không ai cho không quyền lực hết.
Thực tế chánh trị không có thỏa thuận suông, ẩn trong đó là bạo lực.
Người say mê chánh trị là người không bỏ cuộc, nhứt định kiện trì dù mục đích có lúc rất mơ hồ.
Quốc huy của đệ nhứt Việt Nam Cộng Hoà là hình khóm trúc với cây bút lông và thanh kiếm.
Con dấu Tổng Thống VNCH cũng có khóm trúc.
Trúc trong tứ quân tử của nho sinh tượng trưng cho quân tử chính danh.
Hiệu kỳ của Tổng Thống Ngô Đình Diệm là Tiết Trực Tâm Hư.
Tiết trực tâm hư là phẩm chất của nhà nho xưa.
Tiết là tiết tháo, tư cách.
Trực là thẳng thướm, không riêng tư, không thiện lệch.
Chữ tâm là tấm lòng, là trái tim, chữ tâm biểu thị cho tấm lòng của con người.
Sống có lòng bao dung, có sự độ lượng luôn biết nghĩ cho người khác.
Biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để hiểu và hành xử cho đúng thì gọi là sống có Tâm.
Tâm còn cho thấy tính cách chu toàn, làm việc hành xử chu đáo gọi là làm việc có tâm.
Một người có giáo dục, có nhơn cách sẽ là người có tình yêu quê hương đất nước, sống liêm sĩ, luôn công tâm trong nhận thức.
Người đó phải luôn đặt vị trí bản thân mình như người dân.
Hư là trống trải, trống rỗng, hư không.
Xin đọc lại lời của cố TT Ngô Đình Diệm:
"...Tôi tin tưởng nơi mối đồng tâm mà đồng bào đã chứng tỏ trong những thời kỳ nghiêm trọng chúng ta đã vượt qua, tôi tin tưởng vào sức mạnh thiêng liêng của dân tộc nơi tinh anh, chí khí của giống nòi đã từng hấp thụ những nền văn minh cao quý nhất của nhân loại ..."
TT Ngô Đình Diệm làm đúng theo câu này.
Thời TT Ngô Đình Diệm thì kinh tế VNCH khá tốt, cuộc sống dân chúng cũng dễ thở. An ninh khá vững.
Làm chánh trị sống chết vơi lý tưởng là điều cần thiết.
Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.
Tổng Thống Ngô Đình Diệm là con người như vậy!
TT Ngô Đình Diệm nằm xuống ba tấc đất vun bồi cho miếng đất Miền Nam này.
Bài học này ai cũng thấy rõ, cũng hiểu rõ.
Vì hiểu rõ nên mới thương ông.
Cố TT Ngô Đình Diệm là một người hoạt động, là người của lịch sử.
Nguyễn Gia Việt
Saturday, May 17, 2025
Wednesday, May 07, 2025
HIỆN TƯỢNG “NGUYỄN THÙY TRANG” (BS Trần Văn Tích)
HIỆN TƯỢNG "NGUYỄN THÙY TRANG" (BS Trần Văn Tích )
April 12, 2020
Trên internet thỉnh thoảng thấy xuất hiện những bản tin do Thùy Trang hay Nguyễn Thùy Trang công bố. Tất cả các bản tin đó có chung một đặc tính : chúng là những bản tin độc đáo, dị thường. Khi chiếc máy bay Mã Lai Á mất tích, Thùy Trang khẳng định chiếc phi cơ đó đã hạ cánh an toàn ở một vùng bí mật trên lãnh thổ Hoa Lục vì dính dáng đến một điệp vụ tình báo.
Thùy Trang đưa tin viên tướng Việt cộng Phùng Quang Thanh và một số cận vệ bị bắn tử thương hay bị bắn trọng thương trên một con đường ở Paris.
Trong bài viết nhan đề Dương Văn Minh, một Việt cộng nằm vùng (…) Thùy Trang đưa ra những kiến giải hàm hồ, sai nhầm, thậm chí hỗn láo, xấc xược. Câu văn sau đây trích nguyên văn từ bài viết đó là một triệu chứng đặc trưng (signe pathognomonique) của bệnh án Thùy Trang: "Năm 1962 Dương Văn Minh đột nhập vào các cơ quan tình báo của Việt Nam Cộng Hoà, Binh vận Trung Ương Cục, Tình báo, An ninh T4 (Sài Gòn-Gia Định)".
Năm 1962, Ông Dương Văn Minh mang cấp bậc Trung tướng. Một vị trung tướng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà lại đi "đột nhập" vào các cơ quan tình báo của Việt Nam Cộng Hoà là nghĩa lý gì?
Thùy Trang liệt kê lung tung, loạn xạ, chẳng cần theo một trật tự, một phân loại, một phương hướng nào cả. Binh vận Trung ương Cục nếu có chỉ có thể là một cơ quan an ninh tình báo thuộc cấp lãnh đạo cao nhất, chung cho cả nước, của Việt Cộng, vậy mà Tướng Dương Văn Minh đã "đột nhập" được vào cơ quan này ư? Trong khi đó thì An ninh T4 (Sài Gòn-Gia Định) lại chỉ có thể là một tổ hay một nhóm an ninh tình báo địa phương cũng vẫn của Việt Cộng, một vị trung tướng Việt Nam Cộng Hoà làm sao lại nhè "đột nhập" vào đó và "đột nhập" vào đó để làm gì? Khoa chẩn đoán tâm thần gọi tình trạng bệnh lý này một cách hết sức tổng quát là dislogie, chứng loạn ngôn.
Trong vụ Vũng Áng, Thùy Trang sử dụng đầy đủ tên họ và cả học vị : "Nguyễn Thùy Trang, Tiến sĩ Sinh vật/Hoá học". Qua nội dung bài viết, Thùy Trang khơi khơi chủ trương Formosa không chế tạo thép mà tinh luyện titan. Hai chữ sinh vật trong Việt ngữ là một danh từ, một tên gọi chung các vật sống, bao gồm động vật, thực vật và vi sinh vật. Không có khoa học chuyên môn nào gọi là khoa sinh vật cả, mà chỉ có khoa sinh học hay khoa sinh vật học. Một vị tiến sĩ lại không thể gọi tên chuyên khoa mình tốt nghiệp cho đúng! Vẫn là triệu chứng bệnh lý tâm thần học loạn ngôn. Vả lại, khoa sinh học là tổng thể các khoa học về thế giới hữu sinh và về các quá trình của sự sống trong khi khoa hoá học chuyên nghiên cứu về cấu tạo, tính chất và sự biến hoá của các chất vô sinh; cho nên trong thực tế, không có cá nhân nào được đào tạo theo hai chuyên khoa đối nghịch như vậy.
Thoạt tiên, Tiến sĩ Thùy Trang – cũng có khi Thùy Trang tự xưng là bác sĩ – còn huê dạng cho biết rằng mẫu nước Vũng Áng đã được một phòng thí nghiệm ở Châu Âu phân tích nhưng không hề nghĩ đến chi tiết đơn giản nhất là nói rõ phòng thí nghiệm tên gì, ở tại thành phố nào, ở quốc gia nào thuộc Châu Âu! Nhưng rồi qua cơn khủng hoảng tâm thần, Thùy Trang phần nào tỉnh trí lại và nhận ra tính chất vô lý của cung cách loan tin nên Thùy Trang chủ động xoá chi tiết bảo rằng mẫu nước Vũng Áng đã được phân tích ở Châu Âu!
Khi cô Nancy Nguyen về Việt Nam và bị giặc bắt giữ, Thùy Trang đưa tin một cách ly kỳ là cô Nancy Nguyen đã bị Tổ Phản gián A, Đội Biệt động B giam cầm thẩm vấn. Vài ngày sau, cô Nancy Nguyen được tha và kể lại rằng Cô đã bị bắt mang về công an phường X rồi bị giam ở trại Y. Có thế thôi!
Mới đây nhất, Thùy Trang tung tin Hoa Kỳ và Trung Cộng lâm chiến tại Biển Đông, phi cơ hai nước bắn nhau loạn xà ngầu. Cựu Trung Tá Trần Đình Phúc tức Matthew Tran nêu câu hỏi trên mạng lưới với Thùy Trang đại khái là tin động trời như thế mà sao không thấy giới truyền thông báo chí quốc tế loan tin. Tiện dịp tôi bèn trả lời vị cựu trung tá. Tôi trình lên Trung Tá là tôi dự đoán Thùy Trang sẽ có hai cách phúc đáp. Cách thứ nhất là giữ im lặng, không thèm trả lời. Cách thứ hai là trả lời một cách rất "hoành tráng", đại khái như sau: Thùy Trang chỉ biết phục vụ Sự Thật, Thùy Trang không phải là nhà nghiên cứu sử hay phóng viên chiến trường. Trong vụ phi chiến Mỹ-Tàu ở Biển Đông, cả hai bên đều vì nhu cầu chiến lược toàn cầu mà giấu giếm rất kỹ lưỡng. Phía Hoa Kỳ thì Toà Bạch Ốc, Ngũ Giác Đài, Cơ quan Trung ương Tình báo CIA, v.v. đều quyết định không để lộ tin tức ra ngoài. Phía Trung Cộng từ bọn chóp bu cho đến bọn tép riu cũng hành động y như vậy. Cho nên báo chí, radio, v.v. làm sao mà biết được! Chỉ một mình Thùy Trang vì quyết tâm phát hiện và bảo vệ Chân Lý nên mới sử dụng những nguồn tin toàn cầu, liên quốc để theo dõi thời sự quốc nội và quốc ngoại. Những nguồn tin đặc biệt và độc đáo của Thùy Trang không ai có thể thu thập được hết. Đó là độc quyền của Thùy Trang. Không tin cứ chờ tương lai trả lời, khi các tài liệu bí mật quốc gia được giải mã thì sẽ thấy; vân vân và vân vân, bla bla bla…
* * *
Có người nghi ngờ Thùy Trang là điệp viên nhị trùng. Có người phỏng đoán Thùy Trang là tay sai ViXi chuyên tung tin hoả mù để làm hoang mang dư luận. Ngộ nghĩnh hơn nữa, có người hồn nhiên chuyển tiếp thêm, phổ biến rộng các tin tức theo kiểu Thùy Trang!
Thùy Trang không phải Việt Cộng. Thùy Trang là người gốc quốc gia. Thùy Trang có thể là sĩ quan hay hạ sĩ quan Quân lực Việt Nam Cộng Hoà đang sống lưu vong. Thùy Trang thuộc thế hệ thứ nhất, không có chuyên khoa nghề nghiệp vững chắc để hội nhập thuận lợi và thành công vào xã hội phương tây. Trình độ văn hoá của Thùy Trang ở mức suýt soát trung bình, có nhiều phần chắc dưới trung bình. Thùy Trang không có khả năng lý luận khoa học. Trước 1975, có lẽ Thùy Trang ít nhiều từng dính dáng đến các cơ quan an ninh tình báo của Miền Nam nhưng chỉ là nhân viên cấp thừa hành và nhất là không thuộc các cơ cấu chuyên nghiên cứu sách lược hay lập kế hoạch hành động.
Về hình thức, cung cách trình bày các bản tin của Thùy Trang, xét dưới khía cạnh tâm thần học, rất hữu ích cho giới y khoa. Chúng ta gặp nơi Thùy Trang nhiều triệu chứng, nhiều hợp chứng thác loạn ngôn ngữ (aphasie). Thùy Trang dùng những chữ vô nghĩa (Binh vận Trung ương Cục, Tiến sĩ Sinh vật/Hoá học). Thùy Trang bố trí từ hỗn loạn, bất chấp luận lý, bất tuân cú pháp, Thùy Trang xếp cạnh nhau những chữ không có liên quan ngữ nghĩa. Về nội dung, người bệnh Thùy Trang mang chứng hoang tưởng tự đại hay vĩ cuồng (mégalomanie). Chứng bệnh này rất phổ biến trong cộng đồng tỵ nạn và chỉ là một hậu quả gần như đương nhiên của hội chứng hậu chấn thương tâm thần, post traumatic syndrome. Bên cạnh Thùy Trang có thể kể rất nhiều ví dụ khác. Có người tự phong cho mình chức thủ tướng chính phủ Quốc gia Lâm thời. Có người tự xem mình là nhân vật lãnh đạo quần chúng. Có người mạo nhận là Phó Đề đốc Hải quân Hoa Kỳ đến tham gia một buổi sinh hoạt cộng đồng. Có vị cựu đại tá hiện ở Pháp khi nói chuyện với đồng bào tại Bad Kreuznach (Đức quốc) đã lớn tiếng tiên đoán quả quyết rằng Võ Nguyên Giáp sẽ lên ngôi nay mai (khi họ Võ còn sống). Có cả kẻ tự xưng là hậu duệ Việt Nam Cộng Hoà gọi điện thoại nói chuyện với người gõ những dòng này để quả quyết là ngày mai sẽ có biến chuyển ở Ba Đình, "Chú không tin thì rán chờ coi!" Ngay những người xuất thân từ lò xã hội chủ nghĩa cũng mắc cùng chứng bệnh. Có kẻ tự coi như mình ra nước ngoài là để làm minh chủ cho đám dân vong quốc. Có người tự giao cho mình trọng trách dạy dỗ lũ viết lách cách làm báo để kết hợp trong ngoài nước. Có bà đe dọa kiện Việt Cộng trước nền công lý nhân loại một cách "hoành tráng". Vân vân. Thật ra không thể kể xiết.
* * *
Bệnh án (Nguyễn) Thùy Trang chỉ là một bệnh án hàm thụ. Nó có rất nhiều hạn chế nhưng nó không luận ẩu nói càn như Thùy Trang. Nó có cơ sở khách quan khoa học.
Người thiết lập bệnh án không hề có ý nghĩ xúc phạm Thùy Trang; trái lại, kẻ gõ các dòng này rất kính trọng bệnh nhân Thùy Trang, như từng và vẫn kính trọng tất cả bệnh nhân mà mình đã có cơ may tiếp xúc, điều trị. Vả lại, người bệnh tâm thần Thùy Trang là một người bệnh rất dễ thương. Trong khoa tâm thần học vốn vẫn có những hạng bệnh nhân như vậy. Họ sống cho mình, với mình, vì mình. Họ không gây tai hại cho tha nhân. Họ không phải là một mối nguy cho xã hội. Họ chỉ đứng trên công luận, họ chỉ tách khỏi tập thể, họ chỉ không chấp lý lẽ.
Ai đọc Thùy Trang chỉ nên xem như đọc một mẩu tin vui, đừng bắt tội người gửi và đọc xong thì chỉ nên ngồi trước máy mà cười tủm tỉm một mình.
BS Trần Văn Tích
Subscribe to:
Posts (Atom)