Saturday, May 17, 2025
Wednesday, May 07, 2025
HIỆN TƯỢNG “NGUYỄN THÙY TRANG” (BS Trần Văn Tích)
HIỆN TƯỢNG "NGUYỄN THÙY TRANG" (BS Trần Văn Tích )
April 12, 2020
Trên internet thỉnh thoảng thấy xuất hiện những bản tin do Thùy Trang hay Nguyễn Thùy Trang công bố. Tất cả các bản tin đó có chung một đặc tính : chúng là những bản tin độc đáo, dị thường. Khi chiếc máy bay Mã Lai Á mất tích, Thùy Trang khẳng định chiếc phi cơ đó đã hạ cánh an toàn ở một vùng bí mật trên lãnh thổ Hoa Lục vì dính dáng đến một điệp vụ tình báo.
Thùy Trang đưa tin viên tướng Việt cộng Phùng Quang Thanh và một số cận vệ bị bắn tử thương hay bị bắn trọng thương trên một con đường ở Paris.
Trong bài viết nhan đề Dương Văn Minh, một Việt cộng nằm vùng (…) Thùy Trang đưa ra những kiến giải hàm hồ, sai nhầm, thậm chí hỗn láo, xấc xược. Câu văn sau đây trích nguyên văn từ bài viết đó là một triệu chứng đặc trưng (signe pathognomonique) của bệnh án Thùy Trang: "Năm 1962 Dương Văn Minh đột nhập vào các cơ quan tình báo của Việt Nam Cộng Hoà, Binh vận Trung Ương Cục, Tình báo, An ninh T4 (Sài Gòn-Gia Định)".
Năm 1962, Ông Dương Văn Minh mang cấp bậc Trung tướng. Một vị trung tướng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà lại đi "đột nhập" vào các cơ quan tình báo của Việt Nam Cộng Hoà là nghĩa lý gì?
Thùy Trang liệt kê lung tung, loạn xạ, chẳng cần theo một trật tự, một phân loại, một phương hướng nào cả. Binh vận Trung ương Cục nếu có chỉ có thể là một cơ quan an ninh tình báo thuộc cấp lãnh đạo cao nhất, chung cho cả nước, của Việt Cộng, vậy mà Tướng Dương Văn Minh đã "đột nhập" được vào cơ quan này ư? Trong khi đó thì An ninh T4 (Sài Gòn-Gia Định) lại chỉ có thể là một tổ hay một nhóm an ninh tình báo địa phương cũng vẫn của Việt Cộng, một vị trung tướng Việt Nam Cộng Hoà làm sao lại nhè "đột nhập" vào đó và "đột nhập" vào đó để làm gì? Khoa chẩn đoán tâm thần gọi tình trạng bệnh lý này một cách hết sức tổng quát là dislogie, chứng loạn ngôn.
Trong vụ Vũng Áng, Thùy Trang sử dụng đầy đủ tên họ và cả học vị : "Nguyễn Thùy Trang, Tiến sĩ Sinh vật/Hoá học". Qua nội dung bài viết, Thùy Trang khơi khơi chủ trương Formosa không chế tạo thép mà tinh luyện titan. Hai chữ sinh vật trong Việt ngữ là một danh từ, một tên gọi chung các vật sống, bao gồm động vật, thực vật và vi sinh vật. Không có khoa học chuyên môn nào gọi là khoa sinh vật cả, mà chỉ có khoa sinh học hay khoa sinh vật học. Một vị tiến sĩ lại không thể gọi tên chuyên khoa mình tốt nghiệp cho đúng! Vẫn là triệu chứng bệnh lý tâm thần học loạn ngôn. Vả lại, khoa sinh học là tổng thể các khoa học về thế giới hữu sinh và về các quá trình của sự sống trong khi khoa hoá học chuyên nghiên cứu về cấu tạo, tính chất và sự biến hoá của các chất vô sinh; cho nên trong thực tế, không có cá nhân nào được đào tạo theo hai chuyên khoa đối nghịch như vậy.
Thoạt tiên, Tiến sĩ Thùy Trang – cũng có khi Thùy Trang tự xưng là bác sĩ – còn huê dạng cho biết rằng mẫu nước Vũng Áng đã được một phòng thí nghiệm ở Châu Âu phân tích nhưng không hề nghĩ đến chi tiết đơn giản nhất là nói rõ phòng thí nghiệm tên gì, ở tại thành phố nào, ở quốc gia nào thuộc Châu Âu! Nhưng rồi qua cơn khủng hoảng tâm thần, Thùy Trang phần nào tỉnh trí lại và nhận ra tính chất vô lý của cung cách loan tin nên Thùy Trang chủ động xoá chi tiết bảo rằng mẫu nước Vũng Áng đã được phân tích ở Châu Âu!
Khi cô Nancy Nguyen về Việt Nam và bị giặc bắt giữ, Thùy Trang đưa tin một cách ly kỳ là cô Nancy Nguyen đã bị Tổ Phản gián A, Đội Biệt động B giam cầm thẩm vấn. Vài ngày sau, cô Nancy Nguyen được tha và kể lại rằng Cô đã bị bắt mang về công an phường X rồi bị giam ở trại Y. Có thế thôi!
Mới đây nhất, Thùy Trang tung tin Hoa Kỳ và Trung Cộng lâm chiến tại Biển Đông, phi cơ hai nước bắn nhau loạn xà ngầu. Cựu Trung Tá Trần Đình Phúc tức Matthew Tran nêu câu hỏi trên mạng lưới với Thùy Trang đại khái là tin động trời như thế mà sao không thấy giới truyền thông báo chí quốc tế loan tin. Tiện dịp tôi bèn trả lời vị cựu trung tá. Tôi trình lên Trung Tá là tôi dự đoán Thùy Trang sẽ có hai cách phúc đáp. Cách thứ nhất là giữ im lặng, không thèm trả lời. Cách thứ hai là trả lời một cách rất "hoành tráng", đại khái như sau: Thùy Trang chỉ biết phục vụ Sự Thật, Thùy Trang không phải là nhà nghiên cứu sử hay phóng viên chiến trường. Trong vụ phi chiến Mỹ-Tàu ở Biển Đông, cả hai bên đều vì nhu cầu chiến lược toàn cầu mà giấu giếm rất kỹ lưỡng. Phía Hoa Kỳ thì Toà Bạch Ốc, Ngũ Giác Đài, Cơ quan Trung ương Tình báo CIA, v.v. đều quyết định không để lộ tin tức ra ngoài. Phía Trung Cộng từ bọn chóp bu cho đến bọn tép riu cũng hành động y như vậy. Cho nên báo chí, radio, v.v. làm sao mà biết được! Chỉ một mình Thùy Trang vì quyết tâm phát hiện và bảo vệ Chân Lý nên mới sử dụng những nguồn tin toàn cầu, liên quốc để theo dõi thời sự quốc nội và quốc ngoại. Những nguồn tin đặc biệt và độc đáo của Thùy Trang không ai có thể thu thập được hết. Đó là độc quyền của Thùy Trang. Không tin cứ chờ tương lai trả lời, khi các tài liệu bí mật quốc gia được giải mã thì sẽ thấy; vân vân và vân vân, bla bla bla…
* * *
Có người nghi ngờ Thùy Trang là điệp viên nhị trùng. Có người phỏng đoán Thùy Trang là tay sai ViXi chuyên tung tin hoả mù để làm hoang mang dư luận. Ngộ nghĩnh hơn nữa, có người hồn nhiên chuyển tiếp thêm, phổ biến rộng các tin tức theo kiểu Thùy Trang!
Thùy Trang không phải Việt Cộng. Thùy Trang là người gốc quốc gia. Thùy Trang có thể là sĩ quan hay hạ sĩ quan Quân lực Việt Nam Cộng Hoà đang sống lưu vong. Thùy Trang thuộc thế hệ thứ nhất, không có chuyên khoa nghề nghiệp vững chắc để hội nhập thuận lợi và thành công vào xã hội phương tây. Trình độ văn hoá của Thùy Trang ở mức suýt soát trung bình, có nhiều phần chắc dưới trung bình. Thùy Trang không có khả năng lý luận khoa học. Trước 1975, có lẽ Thùy Trang ít nhiều từng dính dáng đến các cơ quan an ninh tình báo của Miền Nam nhưng chỉ là nhân viên cấp thừa hành và nhất là không thuộc các cơ cấu chuyên nghiên cứu sách lược hay lập kế hoạch hành động.
Về hình thức, cung cách trình bày các bản tin của Thùy Trang, xét dưới khía cạnh tâm thần học, rất hữu ích cho giới y khoa. Chúng ta gặp nơi Thùy Trang nhiều triệu chứng, nhiều hợp chứng thác loạn ngôn ngữ (aphasie). Thùy Trang dùng những chữ vô nghĩa (Binh vận Trung ương Cục, Tiến sĩ Sinh vật/Hoá học). Thùy Trang bố trí từ hỗn loạn, bất chấp luận lý, bất tuân cú pháp, Thùy Trang xếp cạnh nhau những chữ không có liên quan ngữ nghĩa. Về nội dung, người bệnh Thùy Trang mang chứng hoang tưởng tự đại hay vĩ cuồng (mégalomanie). Chứng bệnh này rất phổ biến trong cộng đồng tỵ nạn và chỉ là một hậu quả gần như đương nhiên của hội chứng hậu chấn thương tâm thần, post traumatic syndrome. Bên cạnh Thùy Trang có thể kể rất nhiều ví dụ khác. Có người tự phong cho mình chức thủ tướng chính phủ Quốc gia Lâm thời. Có người tự xem mình là nhân vật lãnh đạo quần chúng. Có người mạo nhận là Phó Đề đốc Hải quân Hoa Kỳ đến tham gia một buổi sinh hoạt cộng đồng. Có vị cựu đại tá hiện ở Pháp khi nói chuyện với đồng bào tại Bad Kreuznach (Đức quốc) đã lớn tiếng tiên đoán quả quyết rằng Võ Nguyên Giáp sẽ lên ngôi nay mai (khi họ Võ còn sống). Có cả kẻ tự xưng là hậu duệ Việt Nam Cộng Hoà gọi điện thoại nói chuyện với người gõ những dòng này để quả quyết là ngày mai sẽ có biến chuyển ở Ba Đình, "Chú không tin thì rán chờ coi!" Ngay những người xuất thân từ lò xã hội chủ nghĩa cũng mắc cùng chứng bệnh. Có kẻ tự coi như mình ra nước ngoài là để làm minh chủ cho đám dân vong quốc. Có người tự giao cho mình trọng trách dạy dỗ lũ viết lách cách làm báo để kết hợp trong ngoài nước. Có bà đe dọa kiện Việt Cộng trước nền công lý nhân loại một cách "hoành tráng". Vân vân. Thật ra không thể kể xiết.
* * *
Bệnh án (Nguyễn) Thùy Trang chỉ là một bệnh án hàm thụ. Nó có rất nhiều hạn chế nhưng nó không luận ẩu nói càn như Thùy Trang. Nó có cơ sở khách quan khoa học.
Người thiết lập bệnh án không hề có ý nghĩ xúc phạm Thùy Trang; trái lại, kẻ gõ các dòng này rất kính trọng bệnh nhân Thùy Trang, như từng và vẫn kính trọng tất cả bệnh nhân mà mình đã có cơ may tiếp xúc, điều trị. Vả lại, người bệnh tâm thần Thùy Trang là một người bệnh rất dễ thương. Trong khoa tâm thần học vốn vẫn có những hạng bệnh nhân như vậy. Họ sống cho mình, với mình, vì mình. Họ không gây tai hại cho tha nhân. Họ không phải là một mối nguy cho xã hội. Họ chỉ đứng trên công luận, họ chỉ tách khỏi tập thể, họ chỉ không chấp lý lẽ.
Ai đọc Thùy Trang chỉ nên xem như đọc một mẩu tin vui, đừng bắt tội người gửi và đọc xong thì chỉ nên ngồi trước máy mà cười tủm tỉm một mình.
BS Trần Văn Tích
Friday, May 02, 2025
TRẦN HOÀI THƯ - Ngày người tù binh trở về
TRẦN HOÀI THƯ
Minh trở lại cùng Huế. Minh đứng ở bờ Hữu Ngạn, gọi Huế, gọi dòng sông, gọi những con sáo nội thành in cánh đen trên những nhành phượng vĩ. Dòng sông vẫn hiền lành, nước vẫn xanh lơ, chảy về Kim Long, qua cầu Bạch Hổ, chảy ngược về Vĩ Dạ, khuất dưới những bờ tre xanh. Huế ơi. Giọt nước mưa mùa đông, hay là giọt nước mắt. Minh về, nhìn lại bóng mình xao động trên mặt nước. Bên kia bờ là Đông Ba, là thành phố, là vỉa hè Trần Hưng Đạo, Phan Bội Châu, là dấu chân chập chùng một thời tuổi trẻ. Mới đó, bây giờ đã mười bốn năm. Bao nhiêu điều mà anh đã thêu dệt về một quê nhà, trước khi cầm tờ giấy phóng thích, giờ đây trở thành tan vỡ. Hình như Huế đã không còn là của anh nữa. Huế đã thay đổi quá nhanh. Huế hấp tấp, hối hả, tranh dành như đám xe xích lô hay xe đạp thồ đang đón khách đi. Huế ảm đạm, câm nín như cả bầu trời xám, và những người cúi đầu xuống lầm lũi. Huế với những ngôi nhà mới cất như những dinh thự tương phản cùng nỗi nghèo nàn cơ cực.
Anh đã ôm bị hành trang, bước đi. Đây là con đường Lê Lợi cũ, sẽ qua chiếc cầu ga, qua trường Bình Minh, qua đại học luật khoa, qua trường Quốc Học, Đồng Khánh…Không, đâu còn cái tên Đồng Khánh nữa. Mà là Trưng Trắc. Trời ơi, mười bốn năm. Nhắm mắt lại, nhớ gì, anh thử nhìn xem bên trong ngôi trường cũ. Cổng trường được quét vôi lại, những dãy lầu vẫn màu ngói đỏ, vươn lên trong bốn bờ tường sạm rêu. Tự nhiên anh nhớ đến giáo sư Thịnh. Thầy Thịnh. Thầy không biết là hơi thở của thầy có lần do tôi định đoạt. Thầy không hiểu thầy còn sống sót cho đến ngày hôm nay là từ một tích tắc khơi động của lương tâm, và của tình thầy trò. Để cuối cùng, thầy có cơ hội trở thành một kẻ chiến thắng cao ngạo như bây giờ.
Mười bốn năm. Thời gian quá lâu cho một cấp bậc đại úy. Tại sao anh lại không nằm trong huyệt đất nào lấp vùi như những người xấu số khác. Anh đã chấp nhận mà. Anh chẳng muốn làm anh hùng, cũng chẳng muốn làm một tên tuẫn đạo. Nhưng anh muốn đứng thẳng. Một khi con người đã chấp nhận một định phần oan nghiệt, hắn không còn gì để còn bận tâm lo lắng nữa. Bất quá là đem hắn ra phÁp trường. Anh không vượt ngục, không phạm nội qui. Anh chỉ có một tội là không-nhận-tội mà phe thắng trận đã gán cho anh. Thế thôi. Và cứ thế, từ đêm này qua đêm khác, dưới bóng cây đèn bão, cả tổ làm kiểm điểm, phê bình. Phải ăn năn hối cải để mau về đoàn tụ với gia đình. Ăn năn. Anh làm gì để mà ăn năn. Ngay cả một người như ông Thịnh, nổi tiếng trong biến cố năm Mậu Thân mà anh còn tha mạng, thì làm sao anh lại hối cải được. Anh em tù chịu thua. Cán bộ hằn hộc, dọa nạt, răng nghiến kèn kẹt. Anh vẫn còn ngoan cố. Tội của anh, trời không dung, đất không tha. Anh trả lời, cán bộ bắt tôi khai những điều tôi không làm, làm sao tôi lại khai được. Chúng tôi chưa bao giờ bắt một con gà, con heo, chưa bao giờ hãm hiếp, mổ mật, mổ tim cách mạng… Ra trận, nếu chúng tôi không bắn cách mạng thì cách mạng bắn chúng tôi…Đó là luật chiến tranh…Anh đã nói như vậy, trong khi các anh em tù cùng tổ nhìn anh, như thể nói quaánh mắt. Minh, mày dại mày biết không? Không những mày làm mày khổ mà cả anh em phải khổ vì mày. Mày dại. Ai cũng cùng chung một bản án treo sẵn, đâu phải riêng mày. Dù là lính văn phòng hay là lính đánh giặc…Dù là y sĩ tiền tuyến hay là y sĩ hậu cứ… Tất cả cặp mắt nhìn chăm chăm vào anh để chờ anh nhận tội. Nhưng lần nào cũng thế, những giờ kiểm điểm dài dằng dặc, với quản giáo ngồi chồm hỗm phía trên, và đám tù viên ngồi đến độ muốn còng xương sống ở phía dưới, thì anh lại phủ nhận tội trạng đã gán cho anh. Quản giáo lại một phen lạnh lùng, tiếp tục nói: Anh Minh vẫn còn chưa thấm nhuần chính sách của cách mạng, chứng tỏ anh vẫn chưa học tập tốt. Anh cần được sự giúp đỡ của anh em. Và hắn nhường lại lời cho tổ trưởng. Cả tổ lại tiếp tục chờ đợi anh "ăn năn hối cải".
Ăn năn. Anh muốn lợm mửa khi nghe những người bên cạnh mỗi ngày phải sáng tác thêm tộiác của họ. Số người bị giết nhiều hơn. Số gà vịt bị bắt nhiều hơn. Số nhà cửa bị đốt nhiều hơn. Trời ơi, anh không thể tin lại có một tay nguyên là phi công L19 thú tội là hắn đã giết trên hai trăm ngàn quân cách mạng, khiến cả phòng phải bàng hoàng sững sờ…Hắn chiết tính chi tiết từng lần hướng dẫn pháo binh hay phản lực oanh tạc. Một con nai ngờ nghệch hay bởi vì hắn muốn chứng tỏ hắn đã thm nhuần chính sách của cách mạng, để sớm được cách mạng khoan hồng. Lòng anh như bị cứa ra từng khúc. Thương hại hắn hay là ghê tởm hắn. Anh cũng không biết nữa. Đôi khi, vì một miếng mồi nhử, con người quên hết liêm sỉ làm ăng ten, hay còng lưng dạ dạ xưng em với quản giáo…
Cuối cùng cai tù cũng phải nản, quản giáo cũng phải chịu thua. Cuối cùng, cửa trại cũng phải mở. Sau mười bốn năm. Cái giá quá đắt. À, cuối cùng, các ông tha tôi. Vâng, nếu các ông tha, thì tôi ra. Thì tôi trở lại nhà. Lòng anh bây giờ đã quá nguội lạnh. Mười bốn năm đủ để dạy một con người học được bài học.
oOo
Anh trình diện phường công an, xin được về quê ngoại tại ngoại ô Huế. Nhưng gã công an, dường như đã được báo cáo về con người của anh, nên dứt khoát:
– Trong lý lịch, anh khai có vợ con. Anh phải về ở với vợ con, để làm tròn trách nhiệm làm chồng làm cha…
– Nhưng vợ tôi đã bỏ tôi từ lâu?
– Đó là chuyện của gia đình anh. Chúng tôi phải làm đúng theo qui định.
Anh biết là anh sắp bước chân vào một nhà tù mới nữa. Họ sẽ bắt anh chứng kiến sự thật của một người thua cuộc. Họ sẽ làm anh phải cuồng trí. Nhà của anh. Nhưng bây giờ đã không còn là nhà của anh nữa. Vợ của anh nhưng cũng không còn là vợ của anh nữa. Con đĩ. Anh về để nhìn nó. Trời ơi… Làm sao anh có thể ngờ một ngày anh phải đối diện với một con đĩ, một con vợ lăng loàn, mà bất lực như thế này.
Mưa xứ Huế. Mưa ơi, mưa nhòa cả mặt mũi, tóc tai của anh. Mưa giăng đầy sông. Mưa khóc hay lòng anh khóc.
oOo
May mà anh còn có đứa con gái của anh. Nhờ nó mà anh có thể cắn răng nuốt khối căm hờn tủi nhục. Ngày anh vào tù, nó mới biết bò và ngày anh ra tù, nó mười lăm tuổi. Nó đã ôm anh mà khóc, thương cảm cha, oán thù mẹ. Nó rưng rưng nước mắt nhìn chỗ trú ngụ của cha nó ngoài hè. Nó đau đớn nhìn cha nó ngồi ở đấy, lầm lì, đốt từ điếu thuốc này sang điếu thuốc khÁc. Nó thầm thì cùng cha: "Mong ba can đảm mà sống. Thế nào ba con mình cũng thoát khỏi nơi này…Con nghe tin về chương trình HO "
Phải. Tin tức về chương trình HO đã làm xôn xao những người cựu tù không ít. Phường xả đã ra thông cáo. Càng ở tù lâu càng được Mỹ bốc đi sớm. Có thật vậy không? Anh vẫn còn nghi ngờ. Anh muốn tự mình quyết định lấy đời mình. Đã bị lừa gạt một lần, anh không thể bị lừa gạt thêm một lần nữa.
oOo
Một ngày con anh mang tin về một chuyến vượt biên. Một người bạn cũ vì cảm thương hoàn cảnh anh nên cho cha con anh hai chỗ trong tàu. Hai cha con cùng nhau ra vườn. Con anh huyên thuyên như chim sáo. Lần đầu tiên, anh thấy nó vui. Mắt nó long lanh, và đôi má hồng vì phải đạp xe một khoảng đường xa. Nó hỏi anh về Mỹ, về tuyết, về những chiếc áo đỏ thắm có nơ dài xuống chân. Nó lại cầm tay anh: "Kể từ hôm ni, ba con mình nhớ cầu nguyện Trời Phật cho mọi sự bình yên nghe ba ". "Vâng. Ba nghe lời con. Ba tin Trời Phật không bao giờ bỏ cha con mình đâu."
oOo
Chuyến đi không ngờ lại êm xuôi ngoài điều dự tính. Người chủ tàu đã biết đút lót các trạm công an dọc tuyến ra cửa. Chiếc ghe dài 15 thước đâm mũi ra khơi, như một chiếc lá côi cút. Nhưng tiếng máy không thể át nổi tiếng đập của từng con tim. Cầu cho biển lặn sóng êm. Cầu cho chuyến đi không gặp những tàu tuần duyên CS. Cầu cho máy tàu, chân vịt, xăng dầu, mọi sự đều êm thắm. Đằng sau, phía quê nhà, mặt trời hừng đỏ. Càng lúc dấu hiệu của đất liền càng khuất dần. Trời vẫn còn bốc đầy sương. Minh ngồi bên con gái. Nó lạnh run. Bàn tay nó nắm chặc bàn tay anh. Anh cũng siết chặc tay con như chuyền lại sức mạnh vào tấm thân yếu đuối. Tàu cứ chạy. Máy cứ nổ rì rầm. Lâu lắm. Hình như cả một ngày. Rồi một tiếng nói trên boong vọng xuống lòng khoang: "Đến hải phận quốc tế rồi bà con ơi". Cả lòng khoang tự dưng bật òa lên những tiếng la gào cuồng nhiệt. "Tự do rồi bà con ơi. Tự do rồi."
Anh nắm lấy tay con, nói khẽ: "Mình cùng cảm tạ Trời Phật đi con. Mình thoát địa ngục rồi. Ra hải phận quốc tế, không ai có quyền bắt mình đâu."
oOo
Đến ngày thứ hai, những trận gió khác thường thổi đến. Chỉ trong thoảng chốc cả một bầu trời về chiều trở nên đen kịt. Rồi những tia chớp cứ tiếp tục loé sáng kèm sau đó là những tràng sấm ì ầm nổi dậy. Ánh chớp như mở màn cho một trò chơi trên biển. Từ Đông sang Tây. Từ Nam qua Bắc. Rồi mưa ào xuống. Rồi gió vần vũ. Rồi cả một mặt biển xôn xao chuyển động. Sóng đẩy ghe lên cao. Thân ghe chạm sóng cựa mình đau răng rắc. Tiếng la thất thanh dưới khoang. Nước tràn vào ghe! Con gái anh bưng mặt, mếu máo: "Có sao không ba. Con sợ quá".
Anh bỏ con, nhập vào những người thanh niên tát nước. Trong khi đó, nước cứ ào vào, không biết từ đâu. Từ trên boong đổ vào hay từ những đường nức do những cơn sóng bổ vào thành ghe quá mạnh. Một cặp vợ chồng trẻ đã dành hai thùng can ôm vào lòng. Cả gia đình chủ tàu quỳ trên boong cầu nguyện. Những bộ quần áo được đem ra thấm dầu đốt tiếp. Tấm vải trắng được viết bằng chử sơn đỏ S.O.S được căng lên bị cuốn thốc bởi những cơn gió mạnh. Vài con tàu sắt khổng lồ thấy hiện từ xa nhưng càng lúc càng mất dần. Chiếc ghe lại chồm lên và hụt xuống giữa lòng biển tối như một con vật điên khùng say rượu. Chỉ nghe tiếng kinh cầu, và át bởi tiếng sóng cuồng nộ. Trong sự tuyệt vọng ấy, chỉ có mỗi một mình anh là đứng thẳng. Như ngày nào anh đứng thẳng trên chiến trường. Cổ họng anh khan, anh gào, thét, thúc dục đám thanh niên. Và họ tát cuồng điên.
Và cũng nhờ vậy, chiếc ghe mới bình yên sau nửa giờ vật lộn cùng cơn bão biển.
oOo
Đến ngày thứ ba, tàu bị hải tặc tấn công. Những tên hải tặc trơ tấm lưng nhầy nhụa mồ hôi bóng lưởng. Chúng nhảy rầm rập trên boong. Chúng vung những lưỡi dao, mả tấu. Chúng tru gào. Chúng lỏa lồ man rợ. Chúng cầm những trái lựu đạn như sẳn sàng rút chốt. Và cả con thuyền nín thinh thít nhìn chúng hả hê ăn thịt uống mÁu…Thanh niên bó tay. Người lớn cúi đầu nhẫn nhục… Và một tên đã nhào tới đứa con gái của Minh. Minh kéo con về phía sau. Và anh đứng chắn ngang cản đường lũ quỉ. Rõ ràng có một tiếng gọi bắt một người cha phải vùng dậy hành động để bảo vệ con mình. Anh thét như nổ tung cả phổi. Anh nhào tới, bất ngờ, dùng hai bàn tay chụp lấy cổ họng thằng cướp. Thằng cướp bị ngả nhào, nằm gục xuống, và mắt trợn trừng. Rồi anh chụp lấy cái chai xì dầu, đập bể đít, dí vào mặt nó. Nhưng một đứa khác đã đâm trúng anh, trúng ngay chỗ huyệt. Anh gục ngay xuống khoang tàu.
Anh gục ngay trước mắt đứa con gái của anh. Anh gục ngay trước những người bất lực vì sợ hãi.
Đại uý Minh đã chết ngay trên bờ đất của sự sống.
Amen.
Subscribe to:
Posts (Atom)