Trước đây, lang thang trên mạng, tôi có nghe người này, hội đoàn nọ nói về Nguyễn Hữu Liêm (NHL), thậm chí có tuyên cáo lên án ông ta, tôi không chú ý lắm. Không để ý NHL là tên cha căng chú kiết nào cho đến cuối tuần vừa rồi. Một netter đăng lại bài "Nơi giữa Đại hội Việt kiều: Một nỗi bình an" của NHL. Đọc tới đoạn này:
"Cờ in máu chiến thắng mang hồn nước. Tôi cảm nhận được một dòng điện chạy từ đáy lưng theo xương sống lên trên cổ trên đầu như là khoảnh khắc thức dậy và chuyển mình của năng lực Kundalini. Tôi nhìn lên phía trước, khi vừa hết bài Quốc ca, mấy chục cô và bà đại biểu từ Pháp đang chạy ùa lên sân khấu, vỗ tay đồng ca bài "Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng". Tôi nhìn qua các thân hữu Việt kiều từ Mỹ, và ngạc nhiên khi thấy hầu hết – kể cả những người mà tôi không ngờ – đang vỗ tay hào hứng la to, Việt Nam! Hồ Chí Minh! Cả hội trường, và tôi, cùng hân hoan trong tất cả (vẫn là) cái hồn nhiên mà dân tộc ta đã bước vào từ hồi thế kỷ trước."
Tôi thật phẩn nộ. Nguyễn Hữu Liêm, và những người NHL nói đến trong bài, đúng là những kẻ khốn nạn !@#$%^&*()&$#@. Quốc Gia hay Cộng Sản ở chổ này.
Trong những năm tháng sống dưới chế độ XHCN, tôi dững dưng vô cảm hát "Giải Phóng Miền Nam" rồi sau đó "Tiến Quân Ca" trong các buổi lể chào cờ. Những năm tháng đó cho tôi bài học lớn nhất trong cuộc đời: Cộng sản là gì. Ngày tới trại tỵ nạn, ngước nhìn lá Quốc Kỳ Việt Nam, nền vàng ba sọc đỏ, mắt tôi rướm lệ, nghẹn ngào "Này công dân ơi, quốc gia đến ngày giải phóng..." Cảm xúc đó vẫn còn cho tới hôm nay.
Trong khi ở Việt Nam hôm nay, có những giáo sư, bác sĩ, luật sư, thương gia, kỷ sư, nhà báo, nhà văn, đạo diển khẳng khái trung thực nói lên ưu tư, trăn trở của mình về đất nước, bộc lộ lòng yêu nước bị trù dập, tù đày. Nếu muốn, họ có thể im lặng, không nghe, không thấy để được vinh hoa phú quý, nhà cao cửa rộng. Nhưng họ không làm như vậy. Tại sao? Phải chăng vì lòng ái quốc, sự tự trọng không cho phép họ đồng lỏa với cái sai.
Khi những người con yêu quý của tổ quốc như bác sĩ Phạm Hồng Sơn, luật sư Nguyễn Văn Đài, luật sư Lê Thị Công Nhân, blogger Điếu Cày, đạo diễn Song Chi, cựu trung tá Trần Anh Kim, thương gia Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long, luật sư Lê Công Định,... bỏ đi cái bả vinh hoa phú quý tầm thường, những kẻ vô liêm sỉ như Nguyễn Hửu Liêm, Nguyễn Cao Kỳ, Phạm Duy,.. hồ hởi phấn khởi lượm lên. Liệu có được tý nào không những kẻ khốn nạn? Tôi sẽ chống mắt xem người ta vắt chanh bỏ vỏ những tên loser này như thế nào.
Tuesday, February 09, 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment