Tuesday, December 09, 2025

Fwd: Phương Đoàn - Vô một hiệu sách của người Việt ở Nam...

>
>
> Phương Đoàn
>
> Vô một hiệu sách của người Việt ở Nam California, sau một hồi lui cui tìm kiếm rồi cầm một cuốn sách ra quầy trả tiền.

> Người cashier cầm cuốn sách lên ngắm nghía rồi hỏi: " Ủa, sao lại mua cuốn sách này?"

> Mình cười, nói cho qua chuyện: " Bởi tôi sưu tầm đồ cổ."

> Cuốn sách mà mình mua được tái bản lần thứ 2 tại Mỹ vào năm 1989. Cuốn sách này được xuất bản lần đầu tại miền Nam Việt Nam vào đâu khoảng đầu năm 1975, không lâu trước khi Sài Gòn bị thất thủ.

> Đó là cuốn " Xương trắng Trường Sơn ", tập 2 của tùy bút " Đường đi không đến " của tác giả Xuân Vũ.

> Nếu bây giờ vẫn còn một số người phê phán " Nỗi buồn chiến tranh" của Bảo Nình vì sự trần trui, tàn khốc của của chiến thì hãy nên tìm đọc thêm " Đường đi không đến " của Xuân Vũ để hiểu rằng những gì Bảo Ninh miêu tả " chẳng là cái đinh gỉ gì " nếu so với sự thật đớn đau, bẽ bàng của đoàn quân " đi, ta đi giải phóng miền Nam..."

> Điều đáng nói đây không phải là tác phẩm hư cấu, mà là ghi chép dạng tùy bút của chính một người " bộ đội cụ Hồ ", tức là đồng đội của Bảo Ninh.

> Con đường Trường Sơn trong những bản nhạc tuyên truyền hào hùng, lãng mạn làm sao:
> " Trường Sơn ơi, trên đường ta đi không một dấu chân người
> Có con nai vàng ghiêng đôi tai ngơ ngác
> Dừng ở lưng đèo nghe suối hát
> Ngắt đoá hoa rừng gài lên mũ, ta đi..."

> Còn Trường Sơn trên thực tế qua ngòi bút của Xuân Vũ thì toàn xác bộ đội bị bom vùi dập, phơi nắng mưa, một số chỉ còn xương cẳng chân, xương sườn, hộp sọ trắng phau lẫn trong lá mục, không có bia mộ, không có vải liệm, thậm chí không ai dám dừng lại chôn vì máy bay Mỹ rình rập...

> Đặc biệt Xuân Vũ có sinh hoạt chung vơi một số người rất nổi tiếng trong giới văn nghệ miền Bắc và mình thực sự xót thương cho hoàn cảnh éo le, số phận nghiệt ngã của một thần tượng của mình, nhạc sĩ Hoàng Việt với những ca khúc bất hủ như " Tiếng còi trong sương đêm", " Lên ngàn", " Nhạc rừng ", " Tình ca"...
> Có thể bối cảnh trong tùy bút " Xương trắng Trường Sơn " là giai đoạn đầu của cuộc chiến, khi đường mòn Hồ Chí Minh chưa được xây dựng, vậy nên hình ảnh của đoàn quân " giải phóng miền Nam " lội rừng Trường Sơn rất bi thảm, nó giống như một đám tàn quân, thậm chí còn cướp bóc cả những kho quân nhu của " phe mình " vì quá đói khát, túng quẫn...

> Trong đội quân hừng hực ý chí lúc đầu nhưng qua sự khắc nghiệt của Trường Sơn thì nhiều người đã hối hận, thậm chí đào ngũ quay lại Bắc...

> Vậy đấy, văn học là nhân học, văn học phản ánh cuộc sống, mà cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng.

> Nếu hồi còn chiến tranh, vì lý do chính trị nên văn học chỉ được phép ca ngợi sự hào hùng, chính nghĩa của cuộc chiến, đó là điều dễ hiểu và chấp nhận được. Nhưng đã đến lúc những thế hệ sau được phép nhìn cuộc chiến dưới các góc cạnh khác nhau, cả màu hồng lẫn mặt tối của nó....

> Nhân tiện đây viết thêm về chuyện đào ngũ trong Quân đội Nhân dân Việt Nam mà mình trực tiếp chứng kiến, có điều không phải là trong thời chiến tranh với Mỹ.

> Từ 1975 đến 1978, các tỉnh thuộc biên giới Tây Nam liên tục bị quân Polpot tấn công, xâm lấn.
> Tỉnh Long An nơi mình ở lúc đầu thuộc quân khu 7 nhưng sau đó bị chuyển về quân khu 9. Bởi vậy nên mới có biệt danh cảm thán " Quân khu Chán, tỉnh Long Đong " vì quân khu 9 không được trang bị và hỗ trợ đầy đủ về quân sự.

> Cầm cự giữ biên giới ở Long An chủ yếu là do quân địa phương và dân quân du kích đảm nhận.

> Tỉnh Đội Long An chỉ có một trung đoàn mang tên " Vàm Cỏ " nhưng bị đánh tan tác vì quân số đào ngũ dữ quá, chỉ còn trụ lại một tiểu đoàn làm " xương sống ", đó là tiểu đoàn 1, nổi danh từ thời đánh Mỹ.

> Thấy Long An túng quẫn quá, 2 tỉnh láng giềng là Bến Tre và Tiền Giang không có biên giới với Campuchia nên đã gửi mỗi tỉnh 1 tiểu đoàn quân địa phương lên chi viện cho Long An.

> Ngày 2 tiểu đoàn chi viện tới thì cả Thị xã Tân An trống đánh, nhạc vang, học sinh túa ra đường cầm cờ vẫy, các thiếu nữ áo dài chạy theo xe quàng vòng hoa lên cổ những người lính trẻ măng đang cười toe toét...

> Vậy mà chỉ trong khoảng 1 tháng thì cả 2 tiểu đoàn cũng bị tan tác, không kèn, không trống rút về vị trí cũ. Lý do vì Miên đánh thì ít mà bởi vì lính ta đào ngũ thì nhiều.

> Một thằng bạn thân đang học lớp 12 thì phải đi lính. Mình viết một bài ca ngợi nó, được in báo, lãnh cả tiền nhuận bút nữa, đài phát thanh réo tên nó ra rã trên chương trình " Người tốt, việc tốt"... Vậy mà chưa đầy một năm sau, nó hớt hải chạy đến nhà mình " Cho tao trú tạm vài bữa, chứ tao đào ngũ rồi, quay về nhà thế nào cũng bị bắt lại. Mà Đù Má, mày đem tao lên báo làm gì vậy làm tao khốn khổ như vầy?". Thằng đó sau này vượt biên, giờ đang định cư bên Úc...

> Mà thôi, viết liên miên quá rồi, đang " Nỗi buồn chiến tranh " thì nhảy qua " Xương trắng Trường Sơn" rồi đá thêm về " Long An trung dũng kiên cường-Toàn dân đánh giặc, mượn xuồng không cho"...

> Đúng là " Viết dai, viết dài, đâm ra viết dại..."
> Mai sẽ trở về lại đề tài cố hữu " Cướp, giết, hiếp" cho nó lành...

No comments: