Kinh tế khó khăn. Dân không có việc làm, tiền đâu để đóng thuế. Nhà xuống giá, bỏ hoang, tiền thuế thổ trạch do đó cũng thất thu. Khi ngân sách của tiểu bang chi nhiều hơn thu, thì phải làm sao? Hổng lẻ tăng thuế? Chỉ một đường là phải cắt. Cắt những gì không cần thiết. Nếu tôi bị mất việc làm, chắc chắn tôi không thể giúp con tôi học đại học được. Chúng phải nghĩ học để đi làm. Những chi tiêu không cần thiết như Cable TV (truyền hình cáp), internet, cell phones sẽ nằm trong danh sách cắt đầu tiên. Tôi thu nhập ít đi, đừng nói đến chuyện ra ngoài ăn, rồi đi du lịch này nọ. Quần áo mới sẽ không mua. Rách thì vá :D Hổng lẽ đi vay để xài?
Biểu tình chỉ hô khẩu hiệu chung chung, và không đòi hỏi cụ thể là phải cắt giảm thật nhiều lương của các vị lảnh đạo viện trưởng, viện phó, hiệu trưởng, hiệu phó, ... không vạch ra sự phí phạm ngân sách, thì cũng như không.
Chợt nhớ lại hơn 30 năm trước, ở Sài Gòn, mình cũng hào hứng với mấy vụ xuống đường biểu tình với lại bãi khóa để chống tham nhũng. Bố già lúc đó cứ ra rả cả ngày "Lo học đi, không thì đi quân dịch..." Có nghe đâu. Bây giờ, không biết mấy cô cậu nhà mình có bỏ học để tham gia biểu tình không đây?
Trích từ UCLA Daily Bruin:
Justin Tang, a third-year chemical engineering student, said he understands why pay cuts have to be made.
"I understand it's going to suck, but the state of California messed up," Tang said. "It's not the (UC Board of) Regents' fault."
No comments:
Post a Comment