https://m.facebook.com/hungquoc.nguyen.771/posts/2467775623498735?wtsid=rdr_0WWUgZmPrNQfC4Xh7
ANH HÙNG BÀN PHÍM"
Nguyễn Hưng Quốc
Lâu nay thấy xuất hiện cụm từ "anh hùng bàn phím" với hàm ý mỉa mai: Chỉ giỏi nói. Một số người, đi xa hơn, thách thức: Có giỏi thì làm đi, hoặc, đưa ra một chương trình hành động cụ thể, thiết thực và hiệu quả đi.
Với tôi, thách thức ấy khá vô duyên. Nó cũng giống như việc thách thức các nhà bình luận hoặc huấn luyện viên bóng đá phải nhảy ra sân tranh tài với các cầu thủ.
Nói vậy, tưởng khôn, thật ra, lại dại.
Họ không phân biệt được tính chất chuyên môn hoá trong xã hội, trong đó có vai trò của trí thức: phê phán. Họ không hiểu được tầm quan trọng của sự phản biện: để tìm ra những giải pháp tối ưu. Họ không ý thức được những tai hại của một chính quyền độc tài vốn xuất phát từ việc không chấp nhận thảo luận và không biết lắng nghe ý kiến của người khác: Tất cả những bế tắc của Việt Nam trong cuộc đối đầu với Trung Quốc hiện nay đều gắn liền với sự thiếu minh bạch và tranh luận kéo dài ít nhất từ cuộc hội nghị Thành Đô vào năm 1990 đến nay. Tất cả những thất bại về kinh tế, xã hội, văn hoá và giáo dục cũng vậy: Cũng do thiếu ý kiến đóng góp của mọi người, đặc biệt giới trí thức.
Không có một chính phủ hay chế độ nào hoàn hảo hay tương đối hoàn hảo mà lại thiếu những tiếng nói tranh biện hay phản biện. Các quốc gia phát triển cao ở Tây phương sở dĩ tiến bộ nhanh và mạnh chủ yếu là nhờ có… đối lập. Ở nhiều nước (trong đó có Anh và Úc!), phe đối lập được trả lương hậu hĩnh chỉ để chống lại nhà cầm quyền!
Tuesday, September 26, 2023
Monday, September 18, 2023
Nguyen Ken · BIẾT NÓI THẾ NÀO ĐÂY?
Hình ảnh tôi đưa ra đây là hình ảnh chữa cháy của Sài Gòn cách nay 51 năm 11 tháng dưới thời Đệ Nhị Cộng Hoà của VNCH vào ngày 24/10/1971, thành phố Sài Gòn của VNCH náo loạn vì cầu Ông Lãnh bốc cháy và được trực thăng vận tải CH-47 Chinook chữa cháy hoàn tất giảm thiệt hại nặng nề cho dân.
Trực thăng CH-47 "Chinook" của Mỹ có khả năng chở 7,6m3 nước mỗi lần. Đây ban đầu là một chiếc trực thăng vận tải quân sự hạng nặng được chuyển đổi thành trực thăng chữa cháy. Trực thăng CH-47 là phương tiện chữa cháy tiên tiến nhất thế giới lúc bấy giờ. Phải mất nhiều chuyến trực thăng "đổ nước" mới khống chế được đám cháy.
Nhưng ở Hà Nội ngày 13/9/2023, tức gần 52 năm sau của VNCS thời đại Hồ Chí Minh do người đứng đầu là TBT Nguyễn Phú Trọng lại để chết cháy 56 người vì cơ quan phòng cháy chữa cháy không vào được đường hẻm chật hẹp! Thật vô lý cho thời đại mà ông TBT gọi chưa có bao giờ đất nước ta có thế và lực như hôm nay!
Biết nói thế nào đây?
SỰ KHÁC BIỆT GIỮA HAI CHỮ "LIÊN LẠC", VÀ "LIÊN HỆ"
Wo Wang is with NgocAnh Truong and Vickie Vu.
January 22, 2019 ·
Theo sự yêu cầu của anh Bao-Huan Nguyen muốn WW bàn về sự khác biệt giữa hai chữ "Liên Lạc", và "Liên Hệ", nên WW xin được mạo muội viết ngắn gọn về những chữ này theo sự hiểu biết có giới hạn của WW, và nếu có điều gì sai sót, WW mong quý anh chị em hãy góp ý thêm, để mọi người trong đây cùng học hỏi hén
聯係 = Liên hệ: Có nghĩa là có sự liên kết ràng buộc (dính dáng) với nhau. Chữ liên có nghĩa là làm cho liền lại nhau, và chữ hệ thì có nghĩa là dính dáng nhau qua huyết thống hay gì đó. Ví dụ: Cô A và cô B có liên hệ với nhau vì là chị em con chú, con bác. Ví dụ 2: Thằng C, con D có liên hệ vợ chồng với nhau.
聯络 = Liên lạc: Tuy chữ lạc (络) riêng một mình có nghĩa là quấn quanh, và chữ lạc này có bộ mịch (糸) kèm kề bên có nghĩa là sợi tơ nhỏ quấn quanh nhau (contact), cho nên liên lạc đây là để chỉ việc làm cho liên kết với nhau, chứ không do tự nhiên mà có được như liên hệ.
Ngày nay bên VN, chúng ta đọc thấy đầy những bảng cáo, có ghi những chữ xin liên hệ số điện thoại xxx-xxx-xxxx, thay vì xin liên lạc, đọc thấy mà ớn cái ngu của bọn khỉ rừng!
Sunday, September 17, 2023
Truyện mi-ni của Thái Bá Tân: NHỤC !
Truyện mi-ni của Thái Bá Tân
THỨ TƯ, 20 THÁNG 8, 2014
Hay tin, ông bỏ cả việc đang làm giở ở Sài Gòn, vội vàng bay ra Hà Nội.
Vừa đặt va-li xuống nền nhà, ông cao giọng hỏi vợ:
- Làm sao mà người ta trả lễ?
- Vì con ông làm công an.
- Công an thì sao mà trả lễ?
- Ông đi mà hỏi người ta ấy.
- Nhưng trước đồng ý, người ta đã biết nó là công an rồi cơ mà?
- Tôi biết đâu đấy. Sao ông cáu với tôi?
- Nhục!
*
Con trai ông và con gái gia đình ông giáo phố bên học cùng nhau từ bé rồi yêu nhau và định lấy nhau. Cả hai đều ngoan, lại môn đăng hộ đối, tưởng chẳng còn gì nữa phải bàn. Thế mà khi nghe tin con ông vào Học viện công an, gia đình ông giáo có ý ngãng ra. May hai đứa yêu nhau thực sự nên cuối cùng cũng xuôi xuôi, và tuần trước họ đã đồng ý cho làm lễ dạm hỏi. Thế mà bây giờ ... Trả thì trả, thành phố này thiếu gì con gái! ông nghĩ. Đành là thế, nhưng ông thấy bị sĩ nhục. Một gia đình như ông, với một thằng con hiền lành, tử tế như con ông mà bị trả lễ thì thật nhục. Hàng xóm sẽ khối anh được dịp đơm đặt.
Tối đến, ông gọi riêng con trai ra một chỗ, hỏi chuyện.
- Lý bảo bố mẹ cô ấy lần này làm căng, dứt khoát không chịu. - Anh con nói.
- Vì sao?
Anh ta im một lúc mới đáp:
- Vì có ai đó nhìn thấy con, hôm công an dẹp vụ cưỡng chế đất ở Cống Bầu.
- Con ở đấy thật à?
- Vâng.
- Tưởng con lính văn phòng không phải làm những việc đó ...
- Bây giờ cần là người ta điều hết.
- Thế con làm gì ở đấy?
Anh con ngước mắt nhìn bố, vẻ ngạc nhiên:
- Làm những việc công an phải làm với bọn phản động. Bọn bị các thế lực thù địch kích động làm loạn ...
Đến lượt ông bố dướn mắt ngạc nhiên:
- Con có đánh người ta không? Thậm chí nổ súng?
- Con thì không, vì chưa cần.
- Còn nếu cần?
Anh con không trả lời.
- Hôm dẹp mấy vụ biểu tình chống Tàu con có tham gia không?
- Có.
- Có đánh ai không?
- Không. Chỉ xô đẩy. Mà bố hỏi kỹ thế làm gì nhỉ? Đấy là việc của con. Nhiệm vụ của chúng con là bảo vệ đảng, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân. - Anh con thậm chí cao giọng, là việc xưa nay ông chưa từng thấy, vì nó vốn là đứa hiền và ngoan nhất nhà.
Rồi anh ta nói thêm:
- Trước bố đi bộ đội, cũng để bảo vệ đảng, bảo vệ đất nước và nhân dân như con bây giờ thôi. Việc bố xưa bố làm. Việc con nay con làm. Thế cả.
Ông thấy vương vướng trong cuống họng.
- Không, khác hẳn. Xưa bố đánh giặc, đánh Mỹ. Nay chúng mày đánh nhân dân. Xưa nhà nước lấy đất người giàu chia cho người nghèo. Giờ thì ngược lại.
Ông định nói thế. Thậm chí định tát và mặt thằng con của mình, nhưng nghĩ thế nào, ông im lặng bỏ vào phòng mình.
*
Ông nằm ngửa, mắt nhìn trân trân lên trần nhà.
Vậy là con ông đã thay đổi. Trong nhà với bố mẹ có thể nó vẫn như xưa, nhưng ra ngoài thì đã khác. Mà chỉ sau mấy năm học ở trường cảnh sát. Người ta đã dạy cho nó những gì nhỉ? Chắc các ông thầy ở đấy phải giỏi lắm mới thuyết phục được nó tin mấy ông bà nông dân chân đất mắt toét và mấy vị trí thức già yêu nước là phản động để xô đẩy và đánh họ. Hay đạp vào mặt họ. Hay thậm chí có thể bắn họ. Lúc nãy nó chẳng bảo "chưa cần" đấy thôi.
Láo! Nhục!
Hôm sau, ông nhẹ nhàng bảo vợ:
- Thôi, bà ạ. Người ta đã muốn thế thì mình cũng im đi cho xong. Chắc họ phải có lý do của họ. Nhục cũng phải chịu chứ biết làm thế nào.
Bà vợ ông chỉ hiểu chữ "nhục' theo nghĩa bẽ bàng với hàng xóm chứ không biết ông hàm ý cái nhục khác còn lớn hơn.
Truyện mi-ni của Thái Bá Tân
***
NÓI VỚI CHÁU RỂ
(Tặng Nguyễn Nhật Hưng)
Mày rót bác cốc nước,
Rồi bác nói điều này.
Năm ngoái bác phản đối,
Không cho cháu lấy mày.
Vì sao ư? Đơn giản
Vì mày là công an.
May, giờ bác vẫn thấy
Mày ngoan, hoặc còn ngoan.
Công bằng ra mà nói,
Công an cũng chẳng sao.
Hơn thế, còn cần thiết,
Nhưng chẳng hiểu thế nào
Giờ lắm đứa tệ quá,
Đạp vào mặt người ta,
Còn giở các trò bẩn,
Đánh đập cả đàn bà.
Giả sử, mai "dự án"
Nó cướp đất nhà mày,
Mày có để lặp lại
Vụ Văn Giang gần đây?
Vợ mày đang có chửa.
Bác mừng cho chúng mày.
Nếu có đứa đạp nó,
Mày sẽ nghĩ sao đây?
Lại nữa, bác bị bắt,
Mày cứ nói thật lòng,
Người ta bảo mày bắn,
Mày có bắn bác không?
Mà bác thì mày biết,
Như mấy lão nông dân,
Làm sao mà "thù địch",
Mà "phản động", vân vân.
Nói thật cho mày biết,
Bác yêu đất nước này,
Người Văn Giang cũng vậy,
Hơn gấp vạn chúng mày.
Vứt mẹ cái khẩu hiệu
'Còn đảng là còn mình'.
Thế mai kia đảng chết,
Không lẽ mày quyên sinh?
Bác là người ngoài đảng.
Mày vào đảng, không sao,
Miễn là mày thực sự
Vì quốc dân, đồng bào.
Mày thừa biết chúng nó,
Cái bọn "vì nhân dân"
Đang ăn cướp trắng trợn,
Pháp luật chúng đếch cần.
Sống ở đời, cháu ạ,
Có nghề mới có ăn.
Làm công an cũng được,
Nhưng phải nhớ vì dân.
Mà dân là bố mẹ,
Là bác, là vợ mày.
Chứ mày nghe bọn xấu
Làm ngược lại là gay,
Là có tội, cháu ạ.
Chưa nói chuyện ở đời
Có cái luật nhân quả,
Tức là luật của trời.Monday, September 11, 2023
VIỆT NAM CUỒNG MỸ
VIỆT NAM CUỒNG MỸ
Trong Nhan Nguyen / Bóc phốt tài chính
Việt Nam là nước cuồng Mỹ nhất thế giới với hơn 84% người dân có cái nhìn tích cực. Không có gì chứng minh điều này rõ hơn việc người dân chào đón tổng thống Mỹ mỗi lần ông ta viếng thăm.
Bất chấp hàng loạt nội dung đả kích Mỹ và các bình luận tiêu cực về Phương Tây trên mạng xã hội, người dân vẫn phấn khởi mỗi lần nhà lãnh đạo của thế giới tự do đến. Dù là Clinton, Bush, Obama, Trump, hay Biden.
Họ đua nhau để có cơ hội bắt tay, chụp ảnh, hay đơn giản là chứng kiến từ xa. Người duy nhất có thể soán ngôi sức hút này là ngôi sao K-Pop.
Nhưng, tại sao?
Mặc dù trước đây là địch thủ, sau hai thập niên cấm vận sau cuộc chiến, Mỹ và Việt Nam đã tái lập quan hệ ngoại giao để rồi bây giờ coi nhau là đối tác chiến lược.
Trong mắt người dân Việt Nam, Mỹ được coi là tiêu chuẩn cho sự hiện đại và nhân văn. Họ nghe nhạc USUK, coi phim Hollywood, sử dụng Facebook, và giao dịch USD.
Các gia đình khá giả không ngần ngại tiêu hàng tỷ đồng để cho con mình du học Mỹ. Những sinh viên ưu tú ôm mộng dành học bổng ở xứ cờ hoa. Tầng lớp doanh nhân thèm muốn có chỗ đứng trong thị trường tiêu dùng lớn nhất toàn cầu.
Tổng thống Mỹ được coi là cá nhân đại diện cho tất cả những thứ đó cộng lại.
Việt Nam cuồng Mỹ như họ cuồng chủ nghĩa tư bản và tự do.
Subscribe to:
Posts (Atom)