Hôm nay ở Mỹ là mồng Hai, Việt Nam mồng Ba. Hôm nay lể các Linh Hồn, kính nhớ tổ tiên, ông bà, cha mẹ và những người đã khuất. Viếng nghĩa trang, chợt nhớ ra chuyện mộ phần. Chuyện này, người mình kiêng cử nói đến Tôi thì càng không muốn nghĩ tới. Chính vì không muốn nghĩ tới, cho nên, chuyện đi hỏi mua mộ phần, vẫn nằm trên bản kế hoạch cá nhân từ năm này qua năm khác. Từ lúc ngôi mộ giá vài trăm. Bây giờ vài ngàn
Nhà đất cho người sống tăng và huyệt mộ cho người chết cũng không giảm. Có lúc, tôi muốn được như thơ của thi sĩ Du Tử Lê
“Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Ðời lưu vong không cả một ngôi mồ
Vùi đất lạ thịt xương e khó rã
Hồn không đi sao trở lại quê nhà...
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Và nhớ đừng vội vuốt mắt cho tôi
Cho tôi hướng vọng quê hương tôi lần cuối
Ðời lưu vong tận huyệt với linh hồn”
Sau này, khi Việt Nam mở cửa, tôi không muốn ra biển nửa. Tôi muốn được gửi đám tro tàn nơi chôn nhau cắt rún. Nhưng tôi không còn là của tôi nửa.
- Nè, mấy đứa muốn (chôn) ba mẹ ở đây hay là ở nghĩa địa gần nhà mình.
- Here. I just want one tour visit all (Bố mẹ, ông bà nội ngoại, cố ...)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment