Wednesday, May 13, 2009

I LOVE CHINA và SỨC NẶNG CỦA MỘT DÂN TỘC

Tác giả: Mai ky


Xưa - cặp xách của những đứa trẻ đến trường thật đợn giản. Học trò chỉ có những cái cặp da trâu của Hồng Hà sản xuất , hôi mù, dùng từ cấp 1 đến cấp 3 vẫn chẳng hỏng. Sau này thì có cặp giả da của Sài Gòn, dùng kg bền, nhưng mẫu mã thì đẹp hơn. Rồi cặp của Liên Xô, Đức, Tiệp khắc.. do những người đi lao động bên đó mang về làm quà…

Có một chiếc cặp, là niềm mơ ước của bất cứ đứa trẻ nào thời đó. Từ sách vở, bút mực đến củ khoai, củ sắn, hòn bi, con quay… đến cả những ước mơ và hoài bão đẹp ..tất cả đều chứa đựng trong chiếc cặp nhỏ bé. Nó thật hữu ích, là hành trang không thể thiếu của lứa tuổi học trò.

Nay - cặp có đủ kích cỡ, kiểu dáng, đủ hãng, đủ màu, đủ quốc tịch.. tây, tầu, đủ cả. tha hồ mà lựa chọn. Cặp - không còn là nhỏ bé và giản dị như vốn có, Cặp - phải gánh trên vai những tập sách vở nặng hàng chục cân, Cặp - đã mang theo những mong muốn đầy sức nặng của bố mẹ, ông bà. Để rồi, những câu dân ca, câu hát - Cọ xòe ô che nắng.. dâm mát đường em đi.. giờ trở thành dĩ vãng.

Cặp đã trở thành quá tải!


………………

Nhưng - chiếc cặp ở câu chuyện này, không chỉ đơn giản là đựng sách vở, hay chứa đựng niềm hy vọng của một gia đinh, mà là chứa đựng sự "xót xa của một dân tộc".

Chiếc cặp, vốn dĩ nó chẳng có tội gì. Nhà sản xuất hay nhà phân phối cũng vậy, đâu có lợi nhuận là họ đến - có cầu ắt có cung. "Trung quốc vĩ đại" cũng chẳng có tội tình gì. Nhiều người yêu đất nước họ - họ nỉ hảo. Nhiều người ở trên thế giới này, dùng hàng TQ, đất nước họ càng giầu mạnh, phát triển - họ nỉ hảo hơn nữa. Quán triệt sâu sắc từ lãnh đạo đến hơn 1 tỷ dân như thế.

Người TQ đi đến đâu, hàng hóa của họ phải xuất hiện tại đó - người TQ đi đến đâu, nơi đó, người bản xứ phải kiêng dè kính nể - người TQ đi đến đâu, tiếng Hoa phải là "cái chợ ngôn ngữ" chính thức… mọi chuyện cứ thế mà làm, khỏi bàn cãi.

Tính tự tôn và tinh thần dân tộc của họ đã "xuyên thủng" cả thế giới, Chúng ta với những lũy tre làng bao bọc, giờ đây, cũng không phải là ngoại lệ.

"Họ", đã có mặt ở mọi ngóc ngách trên đất nước này và len lỏi vào từng cá thể, từng gia đình.. "Họ", xuất hiện mọi nơi, mợi chỗ. Từ đồ gia dụng, quần áo, hoa quả, thực phẩm, đến sắt thép, khai khoáng, xây dựng… Từ phim ảnh, ca múa, nhạc kịch, đến những đồng hóa về tư tưởng mang đầy "mầu sắc TQ".

Dân Việt, đã thuộc sử Tầu hơn sử Việt, đã dùng hàng tàu nhiều hơn hơn hàng việt, đã coi đi ăn món tầu sành điệu hơn đi ăn món ăn Việt.. đã coi lao động tàu, tốt hơn lao động Việt. Rồi một ngày, người Việt sẽ, nỉ hảo.. nỉ hảo - mình thích học tiếng Trung lắm, mình muốn làm wen với tât cả các ban có cùng sở thích, ai biết nhiều thi dạy người biết ít, ai biết ít thì học người biết nhiều, chúng mình cùng học nhé. Ok hông vậy các bạn?

4000 năm bất khuất, tinh thần tự tôn dân tộc của chúng ta nằm ở đâu nhỉ. Chẳng biết nữa..


………………

Chẳng biết - những bức thư kiến nghị của những người việt yêu nước.. về vấn đề khai thác quặng bauxite ở Tây Nguyên, có được các các cấp lãnh đạo lắng nghe và thấu hiểu?

Chẳng biết - câu nói "để đời" của ông Chủ tịch huyện đảo Hoàng Sa là sẽ tiếp tục đấu tranh để bảo vệ toàn vẹn chủ quyền lãnh thổ biển đảo. Hoàng Sa là của Việt Nam", thực hiện đến đâu và thực hiện thế nào?

Chẳng biết - Bộ giáo dục sẽ đưa những chương trình giáo dục về lịch sử, địa lý, văn hoá của Hoàng Sa - Trường Sa vào chương trình học chính quy tại trường của học sinh khối THCS, được học sinh đón nhận ra sao?

Chẳng biết - " Việc bổ nhiệm Chủ tịch UBND huyện đảo Hoàng Sa được thực hiện theo đúng quy định của pháp luật Việt Nam và là việc làm bình thường, được tiến hành từ nhiều năm qua" được người phát ngôn BNG Lê Dũng nói, có "quá nhời" và đến được nơi cần đến không?

Chẳng biết - những lời kêu gọi tẩy chay hàng TQ – người Việt Nam dùng hàng Việt Nam, đầy thống thiết của những con dân nước việt sẽ nhận được sự đồng thuận?

............................

Chẳng biết - khi nhìn thấy những chiến sỹ Hải quân Việt Nam tại Trường Sa, phải biến mình thành bia đỡ đạn cách đây 21 năm. Có bao nhiêu người dân việt, đau đến quặn lòng?

Chẳng biết… Chẳng biết nữa!


................

Không ai có thể tước đoạt được sự ngây thơ, hồn nhiên của các em. Các em cũng như cái cặp nhỏ bé, chẳng có lỗi. Cái cặp nặng sách vở, lỗi thuộc về các bậc phụ huỵnh. Vậy, cái cặp đem theo cả sự đau xót, thì thuộc về ai?

Chiếc cặp nhỏ bé, một lần nữa, lại chứa đựng trong mình một sức nặng.

Thursday April 30, 2009 - 12:43am (ICT)
Mai ky's blog


No comments: