Trưa ngày 30 tháng Tư, khi nghe radio loan tin Dương Văn Minh ra lịnh cho quân đội buông súng để bàn giao chính quyền, tôi vừa thất vọng, vừa sợ, vừa mừng. Thất vọng vì màn đêm buông xuống. Sợ vì những nhớ lại gì đọc được về cuộc sống dưới chế độ xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô, Trung Cộng, Đông Âu và về những vùng cộng sản tạm chiếm ở miền Nam trong mùa hè đỏ lửa 1972. Mừng vì không còn sợ bị chết vì pháo, vì bom mìn.
Ông tôi, người đứng đầu gia tộc, nói những người đàn ông trong đại gia đình trở về nhà để bảo vệ tài sản chống lại bọn hôi của. Đàn bà con nít trong gia tộc cứ ở trong nhà thờ cho tới khi an toàn.
Chiều ngày 30 tháng Tư, tôi được tận mắt thấy những người phía bên kia tiến vào Sài Gòn.
No comments:
Post a Comment