Friday, May 22, 2009
Wednesday, May 20, 2009
Khi người dân quyết định
Với kết quả của cuộc bầu cử đặc biệt ngày 19 tháng 5 năm 2009, cử tri California đã nói KHÔNG với quý vị dân cử đang lảnh đạo hai ngành lập pháp và hành pháp của tiểu bang California.
Đồng ý là khi nói KHÔNG, ngân sách tiểu bang sẽ thiếu hụt 23 tỷ đô-la, thay vì 15 tỷ. Nhiều công chức, cảnh sát, lính cứu hỏa, giáo chức sẽ bị nghĩ việc. Nhiều chương trình của tiểu bang sẽ bị cắt giảm hay loại bỏ. Chính bản thân tôi cũng phải è cổ đóng thêm tiền học phí đại học cho con tôi. Kể từ niên học tới, tôi phải đóng thêm 662 dollars cho một đứa. Hai cô cậu mất toi hơn 1300 đô. Bản thân mình đã mất thêm 10 đô cho mỗi cái check lương kể từ tháng trước. Tiền thuế xe cũng đã tăng.
Thà là như vậy, còn hơn để cho quý vị phung phí tiền bạc mồ hôi nước mắt của nhân dân. Khi tôi phải đóng thêm tiền học cho con, tôi biết chắc số tiền đó là cho con của tôi. Đóng thêm thuế tiêu thụ, thuế xe, thuế thu nhập cá nhân để cho quý vị phí phạm: KHÔNG
Khi người dân nói YES cho dự luật 1F không tăng lương cho quý vị dân cử, chúng tôi muốn nói quý vị hãy làm gương cho dân bằng hành động thiết thực. Chúng tôi không thể hy sinh cho sự nghiệp của quý vị.
Tuesday, May 19, 2009
No on 1A
Tớ nhất định không cho phép tăng mức thuế: thuế tiêu thụ, thuế xe cộ, thuế lợi tức cá nhân.
Tớ không cho cho phép quý vị mượn đở tiền dành cho các mục đích giáo dục, y tế ở các khoản thu từ sổ xố, thuế thuốc lá,... để cân bằng ngân sách.
Tớ ủng hộ việc đóng băng tiền lương của các vị dân cử tiểu bang: thống đốc, phó thống đốc, các bộ trưởng, các vị dân biểu, nghị sĩ. Nếu cần, dẹp bớt nhân viên phụ tá của quý vị đi.
Monday, May 18, 2009
Động đất 5.0
Ớn.
Sunday, May 17, 2009
Biển
Đứng ở đây lại nhớ tới biển Qui Nhơn năm nào.
|
Friday, May 15, 2009
Phong bì hay không phong bì?
Cuộc sống hôm nay quá đơn giản. Ngày xưa lúc ra trường, mình làm bản tiểu sử xin việc, đánh máy trên giấy thật tốt, bỏ vào cái phong bì thật đẹp, dán con tem gửi đi. Soạn một cái đơn xin việc cho một công ty mất gần tiếng. Công ty cũng vậy. Hồi đáp bằng một lá thư trang trọng, hay một cái phong bì thật lớn với những tập hình tài liệu giới thiệu về công ty. Hôm nay, mình chỉ cần mở hộp thư điện tử là thấy cả trăm cả ngàn cái đơn xin việc. Cái nào đáng chú ý, hợp tiêu chuẩn, cầm điện thoại lên gọi hay giao cho người khác gọi phỏng vấn dùm. Công ty không nhất thiết phải hồi đáp. Người xin việc cũng không mong chờ hồi âm. Nếu được, người ta sẽ gọi cho mình phỏng vấn. Thuận mua vừa bán. Việc gì phải ngóng.
Về tổng thống Trần Văn Hương
Điều này không đúng. Tôi cóp lại phần ý kiến của tôi bên đó về đây:
President Trần Văn Hương never left Vietnam. He stayed in Vietnam and under house arrest until he died in 1982.
"Tôi xin phép từ chối. Tôi không nhận cái quyền công dân nầy. Dầu gì tôi cũng đã là người lãnh đạo miền Nam, trong khi binh sĩ, nhân viên các cấp, chỉ vì thừa lịnh của chúng tôi, mà giờ đây vẫn còn bị giam cầm trong các trại cải tạo, chưa được trả quyền công dân. Chẳng lý gì, tôi là người trách nhiệm, lại được trả quyền công dân trước…" (Lời cựu Tổng Thống Trần Văn Hương trả lời một cán bộ CS, khi họ đến nhà định làm lễ, quay phim "trả quyền công dân cho ông").(http://ongvove.wordpress.com/2009/04/25/tưởng-niệm-cụ-trần-van-hương-nhan-si suốt-dời-giữ-tiết-thao/)
« Thưa Tổng Thống, tình trạng hiện nay rất nguy hiểm. Nhơn danh chính phủ Hoa Kỳ, chúng tôi đến mời Tổng Thống rời khỏi nước, đi đến bất cứ xứ nào, ngày giờ nào với phương tiện nào mà Tổng Thống muốn. Chính phủ chúng tôi cam kết bảo đảm cho Ngài một đời sống xứng đáng với cương vị Tổng Thống cho đến ngày TT trăm tuổi già»(http://namkyluctinh.org/a-lichsu/tvhuong/tdphong-tvhuongditan.htm)
Tổng Thống Trần Văn Hương mĩm cười trả lời :
«Thưa Ngài đại sứ, tôi biết tình trạng hiện nay rất là nguy hiểm. Đã đến đỗi như vậy, Hoa Kỳ cũng có phần trách nhiệm trong đó. Nay ông đại sứ đến mời tôi ly hương, tôi rất cám ơn Ông đại sứ. Nhưng tôi đã suy nghĩ và quyết định dứt khoát ở lại nước tôi. Tôi cũng dư biết Cộng Sản vào được Saigon, bao nhiêu đau khổ nhục nhã sẽ trút xuống đầu dân chúng miền Nam. Tôi là người lãnh đạo đứng hàng đầu của họ, tôi tình nguyện ở lại để chia xẻ với họ một phần nào niềm đau đớn tủi nhục, nổi thống khổ của người dân mất nước. Cám ơn ông Đại sứ đã đến viếng tôi.»
Căn biệt thự sang trọng của ông cựu Tổng thống Trần Văn Hương sau giải phóng, cách mạng không đụng tới. Hàng ngày từ nhà riêng ông dùng xe đạp tự tới dinh Độc lập là địa điểm học tập cải tạo do ông Cao Đăng Chiếm giảng bài. Cuối khoá các quan chức tướng tá nguỵ quyền Sài Gòn tham gia học tập đều phải viết thu hoạch. Ông Chiếm nói ông Trần Văn Hương có tuổi, mắt lại kém nên miễn cho việc viết nhưng ông Hương cứ tình nguyện viết thu hoạch nghiêm cẩn.(http://www.tienphong.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=8864&ChannelID=13)
......
Ông già Trần Văn Hương đọc thơ cười lớn sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975, đại sứ Ma-tin còn gọi điện hối thúc là luôn giành sẵn cho qua một chiếc trực thăng. Nếu qua có đi thì đi ngay từ hồi đó rồi!
...Có lẽ đám tang ông Trần Văn Hương thuộc loại hiếm ở thành phố vào cái thời điểm Mồng Ba Tết năm 1982? Muốn chết đơn giản, ông xin được thiêu xác. Quây kín ở đài hoá thân hoàn vũ bữa đó như cách nói vui của người Sài Gòn là đông đủ cả người của cách mạng và người của chế độ cũ. Lại có sự hiện diện của mấy vị tướng nguỵ vừa mãn hạn học tập cải tạo. Phụ trách lễ tang là bạn cũ của người vừa quá cố, GS Nguyễn Văn Chì tức chú Tư Chì, Chủ tịch UBMTTQ thành phố Hồ Chí Minh...
Còn chuyện ông cựu thủ tướng Nguyễn Bá Cẩn và nhóm của ông ấy, nói gì, làm gì ở hải ngoại, tôi không quan tâm lắm. Là một người Việt, tôi quan tâm đến những vấn nạn đang xảy ra hôm nay tại Việt Nam: Hoàng - Trường Sa, beauxite, ô nhiễm môi trường, tệ trạng tham nhũng, lao động phổ thông không có việc làm, học phí... Là một công dân Hoa Kỳ, tôi quan tâm đến công ăn việc làm của tôi ngày hôm nay, ngày mai ta về hưu như thế nào, đất nước tôi đang tạm dung đi về đâu trong những ngày tháng tới? Các vị ấy đã lớn tuổi. Ngày về với ông bà tổ tiên cũng không xa, nên thông cảm.
Wednesday, May 13, 2009
I LOVE CHINA và SỨC NẶNG CỦA MỘT DÂN TỘC
Xưa - cặp xách của những đứa trẻ đến trường thật đợn giản. Học trò chỉ có những cái cặp da trâu của Hồng Hà sản xuất , hôi mù, dùng từ cấp 1 đến cấp 3 vẫn chẳng hỏng. Sau này thì có cặp giả da của Sài Gòn, dùng kg bền, nhưng mẫu mã thì đẹp hơn. Rồi cặp của Liên Xô, Đức, Tiệp khắc.. do những người đi lao động bên đó mang về làm quà…
Có một chiếc cặp, là niềm mơ ước của bất cứ đứa trẻ nào thời đó. Từ sách vở, bút mực đến củ khoai, củ sắn, hòn bi, con quay… đến cả những ước mơ và hoài bão đẹp ..tất cả đều chứa đựng trong chiếc cặp nhỏ bé. Nó thật hữu ích, là hành trang không thể thiếu của lứa tuổi học trò.
Nay - cặp có đủ kích cỡ, kiểu dáng, đủ hãng, đủ màu, đủ quốc tịch.. tây, tầu, đủ cả. tha hồ mà lựa chọn. Cặp - không còn là nhỏ bé và giản dị như vốn có, Cặp - phải gánh trên vai những tập sách vở nặng hàng chục cân, Cặp - đã mang theo những mong muốn đầy sức nặng của bố mẹ, ông bà. Để rồi, những câu dân ca, câu hát - Cọ xòe ô che nắng.. dâm mát đường em đi.. giờ trở thành dĩ vãng.
Cặp đã trở thành quá tải!
………………
Nhưng - chiếc cặp ở câu chuyện này, không chỉ đơn giản là đựng sách vở, hay chứa đựng niềm hy vọng của một gia đinh, mà là chứa đựng sự "xót xa của một dân tộc".
Chiếc cặp, vốn dĩ nó chẳng có tội gì. Nhà sản xuất hay nhà phân phối cũng vậy, đâu có lợi nhuận là họ đến - có cầu ắt có cung. "Trung quốc vĩ đại" cũng chẳng có tội tình gì. Nhiều người yêu đất nước họ - họ nỉ hảo. Nhiều người ở trên thế giới này, dùng hàng TQ, đất nước họ càng giầu mạnh, phát triển - họ nỉ hảo hơn nữa. Quán triệt sâu sắc từ lãnh đạo đến hơn 1 tỷ dân như thế.
Người TQ đi đến đâu, hàng hóa của họ phải xuất hiện tại đó - người TQ đi đến đâu, nơi đó, người bản xứ phải kiêng dè kính nể - người TQ đi đến đâu, tiếng Hoa phải là "cái chợ ngôn ngữ" chính thức… mọi chuyện cứ thế mà làm, khỏi bàn cãi.
Tính tự tôn và tinh thần dân tộc của họ đã "xuyên thủng" cả thế giới, Chúng ta với những lũy tre làng bao bọc, giờ đây, cũng không phải là ngoại lệ.
"Họ", đã có mặt ở mọi ngóc ngách trên đất nước này và len lỏi vào từng cá thể, từng gia đình.. "Họ", xuất hiện mọi nơi, mợi chỗ. Từ đồ gia dụng, quần áo, hoa quả, thực phẩm, đến sắt thép, khai khoáng, xây dựng… Từ phim ảnh, ca múa, nhạc kịch, đến những đồng hóa về tư tưởng mang đầy "mầu sắc TQ".
Dân Việt, đã thuộc sử Tầu hơn sử Việt, đã dùng hàng tàu nhiều hơn hơn hàng việt, đã coi đi ăn món tầu sành điệu hơn đi ăn món ăn Việt.. đã coi lao động tàu, tốt hơn lao động Việt. Rồi một ngày, người Việt sẽ, nỉ hảo.. nỉ hảo - mình thích học tiếng Trung lắm, mình muốn làm wen với tât cả các ban có cùng sở thích, ai biết nhiều thi dạy người biết ít, ai biết ít thì học người biết nhiều, chúng mình cùng học nhé. Ok hông vậy các bạn?
4000 năm bất khuất, tinh thần tự tôn dân tộc của chúng ta nằm ở đâu nhỉ. Chẳng biết nữa..
………………
Chẳng biết - những bức thư kiến nghị của những người việt yêu nước.. về vấn đề khai thác quặng bauxite ở Tây Nguyên, có được các các cấp lãnh đạo lắng nghe và thấu hiểu?
Chẳng biết - câu nói "để đời" của ông Chủ tịch huyện đảo Hoàng Sa là sẽ tiếp tục đấu tranh để bảo vệ toàn vẹn chủ quyền lãnh thổ biển đảo. Hoàng Sa là của Việt Nam", thực hiện đến đâu và thực hiện thế nào?
Chẳng biết - Bộ giáo dục sẽ đưa những chương trình giáo dục về lịch sử, địa lý, văn hoá của Hoàng Sa - Trường Sa vào chương trình học chính quy tại trường của học sinh khối THCS, được học sinh đón nhận ra sao?
Chẳng biết - " Việc bổ nhiệm Chủ tịch UBND huyện đảo Hoàng Sa được thực hiện theo đúng quy định của pháp luật Việt Nam và là việc làm bình thường, được tiến hành từ nhiều năm qua" được người phát ngôn BNG Lê Dũng nói, có "quá nhời" và đến được nơi cần đến không?
Chẳng biết - những lời kêu gọi tẩy chay hàng TQ – người Việt Nam dùng hàng Việt Nam, đầy thống thiết của những con dân nước việt sẽ nhận được sự đồng thuận?
............................
Chẳng biết - khi nhìn thấy những chiến sỹ Hải quân Việt Nam tại Trường Sa, phải biến mình thành bia đỡ đạn cách đây 21 năm. Có bao nhiêu người dân việt, đau đến quặn lòng?
Chẳng biết… Chẳng biết nữa!
................
Không ai có thể tước đoạt được sự ngây thơ, hồn nhiên của các em. Các em cũng như cái cặp nhỏ bé, chẳng có lỗi. Cái cặp nặng sách vở, lỗi thuộc về các bậc phụ huỵnh. Vậy, cái cặp đem theo cả sự đau xót, thì thuộc về ai?
Chiếc cặp nhỏ bé, một lần nữa, lại chứa đựng trong mình một sức nặng.
Thursday April 30, 2009 - 12:43am (ICT)
Mai ky's blog
Friday, May 08, 2009
Ngày Hiền Mẫu - Mother's Day
Thursday, May 07, 2009
Trận Hải Chiến Hoàng Sa - Cựu Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại
Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại trên đảo Pattle (Quần đảo Hoàng Sa)
(Trích từ chương 16 : Trận Hải Chiến Hoàng Sa, trong tác phẩm "Can Trường Chiến Bại của Hồ Văn Kỳ Thoại, cựu Phó Đề Đốc Hải Quân Việt Nam Cộng Hoà.)
Trích lời Ghi Chú : ... Một trang sử rất hào hùng của Hải Quân Việt Nam Cộng Hoà đã được viết bằng xương bằng máu của gần trăm chiến sĩ áo trắng thi hành đúng chỉ thị của vị Tổng Tư Lịnh Quân Ðội cũng là vị nguyên thủ của Việt Nam Cộng Hoà, để chứng tỏ chủ quyền của lãnh thổ Việt Nam, không có áp lực thúc đẩy hay ngăn cản một ngoại bang nào.
Trang chính của báo Chính Luận đăng tin về Hoàng Sa. (Hình góc tay mặt là Hải Quân Thiếu Tá Ngụy Văn Thà, Hạm Trưởng chiếc HQ 10 Nhựt Tảo, tử trận trong cuộc hải chiến Hoàng Sa)
... Ðúng 8 giờ sáng hôm sau, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và phái đoàn, gồm có Trung Tướng Lê Nguyên Khang, Tổng Tham Mưu Phó; Trung Tướng Ngô Quang Trưởng, Tư Lịnh Quân Ðoàn I; Chuẩn tướng Trần Ðình Thọ, Trưởng Phòng 3 Bộ Tổng Tham Mưu, đến bộ tư lịnh Vùng 1 Duyên Hải bằng xe. Tôi đưa tất cả vào phòng thuyết trình. Tôi trình bày cặn kẽ địa hình địa thế của các đảo Hoàng Sa, lịch sử của các hải đảo này và sau cùng những diễn tiến trong mấy ngày qua và lực lượng quân sự TC và Việt Nam trên biển cũng như trên các đảo. Tôi nhấn mạnh việc chiến hạm Việt Nam cố gắng mời chiến hạm TC rời khỏi lãnh hải một cách ôn hoà nhưng tình hình trong 24 giờ qua cho thấy TC có ý định khiêu khích.
Sau khi nghe tôi trình bày xong, Tổng Thống Thiệu lấy bút giấy ra viết liên tục trong khoảng mười lăm phút. Sau khi viết xong, ông gọi tôi đến trước mặt ông và yêu cầu tôi đọc mấy trang giấy đó. Tổng Thống Thiệu nói : "Anh Thoại đến đây và đọc trước mặt tôi đây, có gì không rõ ràng cho tôi biết ngay từ bây giờ" (1). Trên đầu trang giấy có mấy chữ "Chỉ thị cho Tư Lịnh Hải Quân Vùng I Duyên Hải." Những chữ này làm tôi hơi khó chịu vì ông Thiệu không ghi Tư Lịnh Quân Khu I hay Tư Lịnh Hải Quân mà lại đề thẳng chức vụ của tôi. Lúc đó tôi không nghĩ ra rằng với chức vụ Tổng Tư Lệnh Quân Ðội, ông có toàn quyền chỉ thị trực tiếp mỗi đơn vị trưởng trong quân đội. Trong trang chót có đoạn "Chỉ thị cho Thủ Tướng Chánh Phủ". Bản chánh của thủ bút Tổng Thống Thiệu tôi giữ mãi cho đến đầu tháng Năm, 1975, khi tôi bi mất cắp chiếc cặp lúc đến Fort Chaffee ở Arkansas, Hoa Kỳ (2). Tôi chắc chắn bản gởi cho Thủ tướng Trần Thiện Khiêm vẫn còn được lưu lại đâu đó sau khi Sài Gòn thất thủ.
Sau khi trao thủ bút cho tôi, Tổng Thống Thiệu hỏi các vị tướng lãnh bộ binh hiện diện có ý kiến gì không. Không ai trả lời. Ông nói tiếp : "Chúng ta không để mất một tấc đất nào cả (3)".
TT Thiệu rời Bộ Tư Lịnh Hải Quân Vùng I Duyên Hải, sau khi ra chỉ thị về biện pháp đối phó với TC khi hạm đội TC xâm nhập hải phận Việt Nam Công Hoà tại Hoàng Sa (1974).
Tôi cảm thấy là không còn giải pháp nào khác, hoặc tấn công trước hoặc rời khỏi lãnh hải của mình để tránh đụng chạm. Lúc ấy tôi lại nghĩ ngay thủ bút của Tổng Thống. Nếu rời lãnh hải quốc gia (4) bỏ đi là lịnh Tổng Thống sẽ không được thi hành. Rồi tôi sẽ trả lời ra sao với thượng cấp ?
Tôi và Ðại Tá Ngạc bàn đi bàn lại nhưng không biết phải làm thế nào và rồi tôi chỉ nói với Ðại Tá Ngạc là khi tình hình quá căng thẳng thì mình phải khai hoả trước để giảm thiểu thiệt hại. Ðại Tá Ngạc đồng ý với tôi là chiến hạm Việt Nam phải khai hoả trước. Tôi nhắc thêm Ðại Tá Ngạc :
"Anh nhớ hãy chỉ thị cho tất cả chiến hạm khai hoả cùng một lúc khi anh bắt đầu khai hoả !" (5) với mục đích phân tán sự phản pháo của địch. Ðại Tá Ngạc trả lời : "Nhận rõ 5 trên 5". Tâm trạng bồi hồi, một cảm giác mà tôi không bao giờ quên, nhưng vì không rõ vị trí của từng chiến hạm, qua máy âm thoại, tôi nói tiếp : "Tuỳ nghi khai hoả khi nào anh sẵn sàng !" Vài phút sau tiếng nổ chát chúa của các hải pháo vang dội trong máy truyền tin, dường như Ðại Tá Ngạc hoặc nhân viên vô tuyến cố tình bấm nút "On" để tôi có thể nghe, làm tôi vừa hãnh diện cho Hải Quân Việt Nam vừa lo sợ cho Hải Ðội của Ðại Tá Ngạc. Giọng Ðại Tá Ngạc rất là bình tĩnh và nhà binh : "Báo cáo đã bắt đầu khai hoả !" Tôi trả lời ngay : "Tôi nghe tiếng súng rồi, anh Ngạc", và sau đó là một sự yên lặng trong khoảng năm mười phút nhưng đối với tôi nó kéo dài như hàng giờ.
... Trận hải chiến thật sự chỉ kéo dài hơn 30 phút. Khi phi cơ của Ðô Đốc Chơn và sĩ quan tuỳ viên của ông, Thiếu Tá Văn Trung Quân, chạm đất tại phi trường Ðà Nẵng thì trận hải chiến đã coi như kết thúc. Chiến hạm Việt Nam không đuổi theo tàu địch mà chiến hạm TC cũng không đuổi theo chiến hạm Việt Nam.
Tôi gọi điện thoại về Bộ Tư Lịnh Hải Quân xin can thiệp với Cố Vấn Mỹ yêu cầu Ðệ Thất Hạm Ðội của Hoa Kỳ vớt các thủy thủ Việt Nam, nhưng dường như họ có được chỉ thị nên không một chiến hạm Mỹ nào đến gần nơi xảy ra cuộc hải chiến.
Với những đe doạ từ phía TC, sự không tham dự của quốc gia mà chúng ta gọi là "đồng minh", sự từ chối của Ðệ Thất Hạm Ðội Hoa Kỳ trong việc cứu người trôi trên biển, tôi cảm thấy ê chề, đau đớn cho các thủy thủ đang trôi trên biển với những vết thương mà máu ra sẽ là dấu hiệu cho cá mập và trong sự chán nản tột cùng, tôi chỉ thị các chiến hạm bị thiệt hại rời chiến trường để đưa các thủy thủ tử thương và thương binh lên bờ tại Ðà Nẵng.
Trớ trêu nhứt là 23 thủy thủ Việt Nam trôi dạt trên biển được tàu Skopionella của hãng Shell mang quốc kỳ Hoà Lan vớt, ngay sau trận hải chiến. Thương thuyền này đang trên đường từ Hong Kong đi Singapore. Trên tàu, các phu nhân của Thuyền Trưởng và Thuyền Phó chăm sóc các thủy thủ lâm nạn hết sức tận tình và tặng một số quà cho mỗi thủy thủ khi họ được thương thuyền giao lại cho đơn vị của Hải Ðội 1 Duyên Phòng thuộc Vùng 1 Duyên Hải. Lúc ấy các nhân viên Hải Quân tham chiến đặt câu hỏi ai là "đồng minh" của ai ?
Thế là kết thúc một sự xâm lăng bằng võ lực của một cường quốc đối với một quốc gia nhỏ bé.
Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại ủy lạo các chiến sĩ can trường bị thương nặng sau trận hải chiến Hoàng Sa, trước khi họ được đưa lên phi cơ rời Ðà Nẵng để về Tổng Y Viện Cộng Hoà tại Sài Gòn.
... Sự hy sinh của các thủy thủ can trường vẫn còn là một bằng chứng bằng xương bằng máu để con cháu chúng ta tranh đấu trước toà án quốc tế để đòi hỏi TC phải giao trả các đảo này cho Việt Nam.
Ai là người Việt Nam cũng có quyền hãnh diện là trận hải chiến Hoàng Sa là một trận hải chiến duy nhất của Việt Nam và của thế kỷ, chống ngoại xâm, và bảy thế kỷ sau khi tướng Trần Hưng Ðạo đánh bại quân Mông Cổ từ phương Bắc, trên mặt nước.
Còn những ai nghĩ là Việt Nam Cộng Hoà còn lệ thuộc Mỹ phần nào thì đây là bằng chứng rõ rệt là việc tấn công lực lượng TC là hoàn toàn do Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu ra lịnh, không có sự đồng ý của Hoa Kỳ và không có sự giúp đỡ của Hoa Kỳ dù là nhân đạo tối thiểu như vớt người trôi trên biển cả.
Sau này rất nhiều sách vở báo chí bình luận về hải đảo Hoàng Sa và trận hải chiến và phê phán nhiều, kẻ kể công người buộc tội, riêng tôi thì chúng ta không nên quên là dù chúng ta có bốn thủy thủ đoàn can trường tham gia cuộc hải chiến nhưng các chiến hạm của ta vừa cũ kỹ (từ Ðệ Nhị Thế Chiến) không có đầy đủ vũ khí tối tân kể cả đầy đủ phương tiện cấp cứu và cũng không có một lực lượng trừ bị để tăng cường khi cần. Việc súng bất khiển dụng bất thần hoặc đạn bạn bắn trúng bạn là chuyện không sao tránh khỏi trong mọi chiến trận dù là trên đất liền, trên không trung hay trên mặt biển trong lúc chạm địch.
Ðại Tá Hà Văn Ngạc, vị hải đội trưởng trầm lặng, các Hạm Trưởng Ngụy Văn Thà, Vũ Hữu San, Phạm Trọng Quỳnh, Lê Văn Thự cùng thủy thủ đoàn cũng như các người nhái và biệt hải tham dự trận Hoàng Sa xứng đáng là những anh hùng của Quân Lực Việt Nam.
Hải đội Việt Nam Cộng Hoà nổ súng chỉ là một hành động "tượng trưng nhưng cứng rắn" để chứng tỏ sự bảo vệ chủ quyền các đảo Hoàng Sa chớ không có mục tiêu hủy diệt hải đội của TC.
Tổng Thống Thiệu bị ở trong thế "chẳng đặng đừng". Không phản ứng gì hết thì lịch sử sẽ kết tội hèn nhát mà đụng độ với Hải Quân của một cường quốc như TC thời bấy giờ là một quyết định táo bạo và can trường.
Tinh thần yêu nước không cần được biểu lộ bằng những lời tuyên bố mát tai của những chính trị gia mà được biểu lộ, một cách cảm động và hùng hồn nhất, bởi những thủy thủ của toán đổ bộ của tuần dương hạm Lý Thường Kiệt vào lúc 10 giờ 30 sáng ngày 19/01/1974 tại Hoàng Sa trên xuồng cao su, khi 15 chiến sĩ Hải Quân can trường đồng ca bài "Việt Nam, Việt Nam" khi thấy chiến hạm TC bị trúng đạn của chiến hạm Việt Nam. Bài hát này cũng là bài hát cuối cùng của Hạ Sĩ Nguyễn Văn Duyên vì sau 10 ngày trên biển cả, ngày thì nóng cháy da, đêm thì lạnh thấu xương, hết lương thực, hết nước uống, đuối sức, anh Duyên đã trút hơi thở cuối cùng khi trôi dạt về tới Qui Nhơn.
Cựu Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ ThoạiGhi Chú :
(1) Nguyên văn lời Tổng Thống
(2) Tôi hy vọng bản văn gởi Thủ Tướng Khiêm còn được tồn trữ một nơi nào đó
(3) Theo lời trung tá Lê Thành Uyển tuộc Bộ Chỉ Huy Hành Quân Biển có mặt tại phòng họp
(4) Việt Nam Cộng Hoà tuyên bố là 12 hải lý cách bờ biển. Quốc Tế thường công nhân 3 hải lý.
(5) Mặc dù được toàn quyền và biết rằng hải đảo Hoàng Sa thuộc trách nhiệm của Tư Lịnh Quân Khu 1 (chớ không phải của Tư Lịnh Hải Quân) nhưng trước khi ra lịnh khai hoả tác giả vẫn trình Trung Tướng Trưởng để báo cáo tình hình và gọi điện thoại về Bộ Tư Lịnh Hải Quân để tìm Ðô Ðốc Chơn để báo cáo rẵng việc nổ súng không sao tránh khỏi. Bộ Tư Lịnh Hải Quân cho biết Ðô Ðốc Chơn hiện đang dự một buổi lể cùng Tổng Thống ở Ðàlạt và Bộ Tư Lịnh không biết ông sẽ về lại Sàigòn hay ra thẳng Ðànẳng. Khi đô đốc Chơn đến Căn Cứ Hải Quân Ðànẳng tôi trình Ðô Ðốc Chơn là tôi và Ðại Tá Ngạc quyết định tấn công trước để tránh thiệt hại Ðô Ðốc Chơn lặng thinh khi nghe tôi báo cáo một sự việc đã rồi và chưa bao giờ Ðô Ðốc trách cứ thẳng với tôi là chỉ thị khai hoả trước là một quyết đinh sai. Tôi chỉ xác nhận là tôi trực tiếp nói chuyện vô tuyến với Ðại Tá Ngạc đến giây phút cuối trước khi súng nổ. Cũng nên ghi rõ là khi Ðại Tá Ngạc giữ chức Hải Ðội Ðặc Nhiệm tại Hoàng Sa, ông thuộc quyền chỉ huy hành quân trực tiếp của Vị Chỉ Huy Liên Ðoàn Ðặc Nhiệm 231/1 tức Tư Lịnh Hải Quân Vùng 1 Duyến Hải.
Tuesday, May 05, 2009
Bổn phận công dân
"Please check this web page on Tuesday, May 05, 2009 at 12:00 p.m. Noon, for the possibility of reporting at 1:15 p.m. that same day"
Mong rằng ngày mai cũng như hôm nay :) Giờ đi ăn trưa cái đã. Đói rồi.
Friday, May 01, 2009
Ngày này năm xưa 29 tháng Tư 1975
Trưa ngày 30 tháng Tư, khi nghe radio loan tin Dương Văn Minh ra lịnh cho quân đội buông súng để bàn giao chính quyền, tôi vừa thất vọng, vừa sợ, vừa mừng. Thất vọng vì màn đêm buông xuống. Sợ vì những nhớ lại gì đọc được về cuộc sống dưới chế độ xã hội chủ nghĩa ở Liên Xô, Trung Cộng, Đông Âu và về những vùng cộng sản tạm chiếm ở miền Nam trong mùa hè đỏ lửa 1972. Mừng vì không còn sợ bị chết vì pháo, vì bom mìn.
Ông tôi, người đứng đầu gia tộc, nói những người đàn ông trong đại gia đình trở về nhà để bảo vệ tài sản chống lại bọn hôi của. Đàn bà con nít trong gia tộc cứ ở trong nhà thờ cho tới khi an toàn.
Chiều ngày 30 tháng Tư, tôi được tận mắt thấy những người phía bên kia tiến vào Sài Gòn.